Vài ngày sau đó, Long Nhị cũng không đi gặp Cư Mộc Nhi.
Thứ nhất là bận rộn, thứ hai là đã định ra lễ đính hôn. Dư nương cố ý tìm Long Nhị dặn dò hắn về thủ tục lễ, trước đó hai bên nam nữ không thể gặp mặt, thậm chí trước lễ cưới tốt nhất là không cần gặp.
Trước lễ cưới cũng không được gặp?
Sắc mặt Long Nhị có đen một chút, hôn kỳ còn cách hiện tại hơn hai tháng, thời điểm này hắn và Cư Mộc Nhi ở chung một chỗ rất tốt, để hắn liên tục không gặp nàng, hắn thật đúng là không vui.
Dư nương tất nhiên cũng biết tính tình Long Nhị, vì vậy lại uyển chuyển nói ngẫu nhiên gặp một chút cũng có thể, chính là đừng quá thường xuyên là tốt rồi, tốt nhất là có trưởng bối là nữ trong nữ quyến kèm theo, nhưng ở nhà không có nữ quyến, vì vậy tốt nhất phải có nhạc phụ cùng ở một bên.
Dư nương nói việc này bà cũng đã nói với Cư phụ.
Long Nhị lúc này mới nhớ tới, cái đêm kia hắn uống rượu say, còn quát tháo nhạc phụ tương lai.
Long Nhị bắt đầu đau đầu, nói đến chuyện hiếu đạo, Long Nhị cũng biết. Nhớ ngày đó lúc cha mẹ của hắn vẫn còn tại thế, ba huynh đệ bọn họ đều cung kính đối với cha mẹ.
Về sau cha mẹ tạ thế, Long gia bị thế lực quan trường thương trường chèn ép khắp nơi, ba huynh đệ đồng tâm hộ gia, lão Đại làm quan, lão Tam bôn tẩu giang hồ, một mình Long Nhị chèo chống gia nghiệp, chu toàn vận trù, thật là vất vả.
Đã nhiều năm như vậy, hắn lên mặt đã quen, hiện tại đột nhiên nảy ra một vị nhạc phụ đại nhân phải hiếu kính, hắn nhất thời thật là có chút ít không quen.
Long Nhị suy nghĩ một chút, nhạc phụ này của hắn thích uống rượu, vậy dứt khoát liền hợp ý. Hắn lệnh cho đầu bếp trong nhà mỗi ngày đều làm rất nhiều thức ăn nhắm rượu, sau đó cho gã sai vặt mỗi ngày đến quán rượu Trụ Trạch tặng một chuyến.
Hành động lần này khiến Cư phụ quá mức vui, cố ý cho gã sai vặt chuyển đạt lòng biết ơn. nhưng Long Nhị lại hỏi Cư cô nương có nói gì hay không, gã sai vặt đáp lời, Cư cô nương chỉ cười, không lên tiếng.
Long Nhị trong lòng có chút bất mãn, nghĩ tới nhạc phụ cũng biết nhờ gã sai vặt tiện thể nhắn lại vài câu, tại sao Mộc nhi nhà hắn cứ như đầu gỗ, ngay cả một câu cũng không cho hắn đây?
Hắn muốn viết thư cho nàng, nhưng lại nghĩ nàng nhìn không thấy, hắn không muốn để cho Cư phụ đọc thư của hắn, vì vậy thôi.
Long Nhị còn đi một chuyến đến quý phủ Đinh Thịnh tặng niên lễ. Hắn không có ở lâu, chỉ cùng lão hồ ly Đinh Thịnh kia nói chuyện một hồi, không phải chuyện gì quan trọng, nhưng kỳ thật trong lòng hai người đều hiểu ý tứ đối phương.
Đinh Thịnh đương nhiên là nghe nói chuyện Vân gia chọc họa, ông ta hiểu được ý đồ Long Nhị tới đây, ông ta không muốn đắc tội Long Nhị, nhưng là không thể yếu thế, vì vậy ngầm phủi sạch quan hệ, nói gần đây mình và tiểu bối cũng ít qua lại, cũng không còn hưởng thụ đến chuyện nhạc phụ chi nhạc này.
Ngược lại chúc mừng hôn sự của Long Nhị.
Long Nhị cũng biết ý, không mặn không nhạt nói chuyện quan hệ lợi hại, vờ vịt cùng Đinh Thịnh có như vậy như vậy quan hệ, Đinh Thịnh tiếp ý tứ của hắn, đa tạ Long Nhị chỉ điểm cho ông ta, ông ta cũng hiểu chuyện nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không dính dấp đến những thứ không sạch sẽ kia, Long Nhị đạt được mục đích, mỉm cười cáo từ.
Bên Vân phủ kia, thám tử Long phủ báo tin về, nói Vân Thanh Hiền mấy ngày trước đi đến vùng khác làm công vụ, vẫn chưa về. Long Nhị biết được liền không tự mình đến thăm, chỉ sai Thiết tổng quản cầm lễ đến, gặp Đinh Nghiên Hương kia một chút.
Lại nói đến chuyện bên kia, ngày lễ hỏi cuối cùng cũng đã tới.
Hôm đó, Dư nương mang theo bà mối, dẫn mấy gã sai vặt, cầm một đống sính lễ, đến quán rượu Trụ Trạch. Vừa đến nơi, bà mối liền kêu mở hỉ từ ra, bọn sai vặt một rương lại một rương đỏ thẫm đi đến, hành động huyên náo, khiến mọi người xung quanh đều ghé mắt.
Đoàn người đều nói cái nhà này thật sự là nhiều chuyện, hai ngày trước đã có lễ hỏi, còn có đánh nhau, tại sao không quá hai ngày, lại có thêm một cái lễ hỏi nữa rồi?
Cư phụ mời mấy người hàng xóm xưa nay hay lui tới qua nhà ngồi, cầm rượu cùng mọi người uống, khách vui vẻ nói cười, cũng là vô cùng náo nhiệt. Cư phụ mặc bộ đồ mới, vẻ mặt tươi cười.
Ông trịnh trọng đem thiếp canh cùng đáp lễ đích thân giao cho Dư nương, trong lòng hai vị lão nhân cũng đều buông xuống một tảng đá lớn.
Hôn sự này cuối cùng cũng định ra rồi!
Trong hậu viện, Tô Tình chạy trước chạy sau, đem những chuyện nghe được ở tiền đường nhất nhất nói cho Cư Mộc Nhi ngồi ở trong phòng nghe, nàng vô cùng vui vẻ nói:
"Tỷ tỷ, rất nhiều đồ. Bao bọc rất đẹp, ta thấy cũng phải chất đống hơn nửa cái phòng. Trước kia ta thấy Long Nhị gia kia hẹp hòi lại hung dữ, cho là hắn không tốt, bây giờ nhìn lại, hắn đối với tỷ tỷ thật cũng không tệ."
"Nhị gia đúng là rất tốt."
Tô Tình nhìn nàng một chút, hỏi: "Tỷ tỷ, tại sao tỷ không cười, tỷ không vui sao? Tỷ không muốn gả cho Long Nhị gia sao?"
Cư Mộc Nhi lắc đầu, vội cười cười;"Ta vui mừng chứ, ta muốn gả cho hắn. Ta chỉ là có chút khẩn trương."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!