Long Nhị sống đến chừng này tuổi rồi, mới chỉ từng ôm qua hai cô nương khóc sướt mướt.
Một người là Bảo nhi. Lúc trước Long Tam cùng nương tử khoái nháo nhào đi xa nhà, đem Bảo nhi ba tuổi giao cho hắn chiếu cố, thời điểm Bảo nhi nhớ cha mẹ liền ôm hắn dùng lực khóc.
Khi đó Long Nhị liền thề, về sau nếu có người nào còn dám đem một cô nương khóc nhè nhét vào ngực hắn, hắn nhất định sẽ đánh chết người đó.
Nhưng bây giờ Cư Mộc Nhi ôm hắn khóc đến thê thê thảm thảm, hắn lại không thể buông nàng ra. Nàng rõ ràng là một cô nương hai mươi tuổi, rõ ràng giảo hoạt thích chọc người tức giận như vậy, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, nàng giống như Bảo nhi lúc ba tuổi khiến người khác đau lòng.
Chỉ là đối phó nước mắt của Bảo nhi, hắn có thể cầm đồ chơi dụ dỗ bé, mà đại cô nương Cư Mộc Nhi này, hắn không biết dụ dỗ như thế nào mới tốt.
Cũng may Cư Mộc Nhi khóc một hồi liền ngưng, Long Nhị thở phào nhẹ nhõm, kéo nàng ngồi lên ghế dựa, tự mình lại kéo ghế, ngồi ở đối diện với nàng, hai người đầu gối đụng đầu gối, mặt đối mặt.
Cư Mộc Nhi móc chiếc khăn ra lau nước mắt, Long Nhị cầm khăn của nàng, giúp nàng lau khô. Hai người ngồi một hồi, Long Nhị kéo tay của nàng hỏi: "Khá hơn chút nào không?
"Cư Mộc Nhi gật gật đầu. Long Nhị lại nói:"Trong phủ chưởng quỹ các nơi vẫn còn đang chờ ta trở về nghị sự.
"Cư Mộc Nhi lại gật gật đầu. Long Nhị giả bộ mất hứng:"Lúc này không phải là nàng nên nũng nịu giữ ta lại một chút sao?"
Cư Mộc Nhi nháy mắt mấy cái, hỏi: "Lưu lại làm cái gì?
"Lưu lại ở cùng nàng a! Vấn đề này còn muốn hỏi? Rốt cuộc nàng hiểu cái gì gọi là làm nũng hay không! Long Nhị tức giận, duỗi ngón búng vào cái ót của nàng:"Cũng biết là nàng sẽ không muốn ta vui mà."
"Ta sẽ." Cư Mộc Nhi kéo tay của hắn, thanh âm mềm mại ngọt ngào hơn mật: "Nhị gia, ngài ở lại cùng Mộc nhi chứ."
Chuyển tiếp biến hóa đột ngột làm cho Long Nhị sững sờ, tim đập giống như ngừng nửa nhịp. Nhưng hắn thấy được môi nàng uốn lên cười trộm, hắn ho khan khụ khụ, nỗ lực bày ra uy nghiêm: "Gia không rảnh, gia phải đi về nghị sự cùng những chưởng quỹ khác."
"Không sao, gia ở lại với ta đi mà.
"Thanh âm Cư Mộc Nhi càng mềm càng ngọt, nhưng cười đến càng nghịch ngợm. Long Nhị thiếu chút nữa bị nàng chọc cười, nhưng hắn nhịn, hắn thô giọng nói:"Không được, phụ đạo nhân gia, chớ có phiền gia làm chính sự."
"Không sao, không sao, cũng không sao……" Cư Mộc Nhi nói, cuối cùng nhịn không được, tự mình cười lên ha hả, nàng cười đến như nhũn người ra, Long Nhị thừa cơ ôm nàng vào trong lòng, nhưng trong miệng lại giáo huấn: "Không được dây dưa nữa, gia sẽ tức giận.
"Cư Mộc Nhi nghe được, lại càng cười đến chảy nước mắt. Long Nhị cũng cười, ôm nàng nhéo dái tai của nàng. Hai người cười lăn cười lộn, cuối cùng cười đủ rồi, Cư Mộc Nhi hỏi:"Nhị gia thích như vậy sao?"
Long Nhị thanh thanh cuống họng: "Đúng."
Cư Mộc Nhi nhịn cười không được: "Vậy Mộc nhi nhất định đem hết toàn lực khiến Nhị gia vui vẻ."
Long Nhị tưởng tượng một chút về sau bộ dáng Cư Mộc Nhi nói chuyện đều như vậy, không khỏi nổi da gà lên, hắn thô giọng nói: "Gia chấp thuận cho nàng bảo trì nguyên dạng."
Cư Mộc Nhi mỉm cười, đẩy đẩy hắn: "Đi về đi, không phải là còn muốn nghị sự sao?"
"Ừ." Hắn lại ôm nàng một hồi, nàng không động, cũng không thúc giục hắn, để cho hắn ôm như vậy. Một lát sau, Long Nhị cuối cùng đặt nàng xuống, thay nàng sửa sang xiêm y đầu tóc, nói: "Thực sự phải đi, bất quá lần sau những chuyện như vậy nàng nên nói rõ với ta, ta thích trước khi phiền toái phát sinh thì đã giải quyết xong, để ta lần nào cũng phải buông tay những chuyện đang làm chạy đến bảo hộ nàng như vậy, ta thật sự không muốn.
"Trong miệng hắn nói không muốn, ngoài thực tế lại ba ba chạy đến. Cư Mộc Nhi trừng mắt nhìn, lại cảm thấy hốc mắt nóng lên, nàng gật gật đầu, nói:"Ta cùng với Vân đại nhân kia, thật không có cái gì. Hắn ta đã từng nói với ta là muốn cưới ta, nhưng ta không có đáp ứng, về sau hắn liền ít tới, mỗi lần tới, ta với hắn cũng không nói gì, hắn ngồi một chút liền đi.
Sau đó Vân phu nhân lại tới một lần, ta vốn tưởng rằng nàng ta là đến khởi binh vấn tội, nhưng không nghĩ là vì muốn Vân đại nhân vui vẻ, đến bức ta gả."
"Vậy vì sao từ chối hôn sự với Trần Lương Trạch?
"Long Nhị không rõ việc này cũng có liên quan đến Vân Thanh Hiền hay không. Cư Mộc Nhi do dự một chút, đáp:"Ta mù."
Long Nhị nhìn nàng, hắn không biết nên nghĩ việc này như thế nào, nàng hiện tại vẫn là mù, nhưng nàng lại gả cho hắn.
Cư Mộc Nhi không nhìn thấy vẻ mặt Long Nhị, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của hắn nàng vẫn cảm thấy áp lực, nàng cúi đầu xuống, hai cánh tay không biết nên để như thế nào, đành phải khoanh tay lại.
Long Nhị quyết định phải nghĩ chuyện này về phía tốt, hắn nhớ hắn đã khó khăn khi gặp được một cô nương hợp ý hắn như vậy, có lẽ hết thảy đều là trời cao an bài, nếu không, vì sao hết lần này tới lần khác lại chính là hắn và nàng đây?
Nếu nàng không mù, đã không bị người phụ bạc, nếu không vì người phụ bạc, thì sẽ không bị Vân Thanh Hiền bức hôn, nếu không bị ép cưới, sẽ không hướng hắn cầu hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!