Chương 21: Bắt hung phạm – lưỡng tình tương duyệt

Coi như là có tâm lý chuẩn bị, nhưng đột nhiên xuất hiện tiếng vang khiến cho thân thể Cư Mộc Nhi run lên. Nàng theo bản năng cất cao thanh âm gọi:"

Nhị gia!"

Một bàn tay ấm áp lập tức nắm lấy tay của nàng, Cư Mộc Nhi trong lòng an định lại, lần này thanh âm nhỏ hơn, nhưng vẫn gọi:"

Nhị gia."

Long Nhị từ sau tấm bình phong tiến ra, cầm tay của nàng, nghe được tiếng nàng gọi, liền đáp:"Là ta, chớ hoảng sợ."

Vốn là an bài là Cư Mộc Nhi hành sự tùy theo hoàn cảnh, ở trên sảnh lớn ngây ngốc một hồi, làm cho hung thủ chú ý tới nàng, sau đó nàng sẽ nghĩ biện pháp để cho hung thủ chế tạo cơ hội, cho hắn có cơ hội trong tình huống không người nào chú ý lại gần nàng ra tay diệt khẩu.

Địa điểm được chọn một là căn phòng xảy ra án mạng này, hai là ngõ nhỏ chật hẹp đằng sau khách sạn, nhưng bởi vì có lẽ còn có thể phát sinh tình huống khác không thể dự liệu, cho nên ngoài cửa của khách sạn, còn có hậu viện đều an bài thám tử cải trang cùng quan sai ẩn núp.

Trong phòng này vốn là an bài một quan sai coi chừng, nếu là có xảy ra tình huống không thích hợp, quan sai kia được phép ra tay tương hộ.

Cho nên Cư Mộc Nhi chợt nghe đến thanh âm Long Nhị, có thể nói là vừa mừng vừa sợ, trong lòng nàng, Long Nhị gia so với bất kì vị quan sai đại nhân nào cũng khiến cho nàng an tâm hơn.

"Hắn mở cửa ra rồi đóng cửa lại không đi ra ngoài, phải không?" Cư Mộc Nhi hỏi Long Nhị.

"Đúng vậy." Long Nhị giương mắt, ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ bắn về phía Giả Sơn.

"Hắn dự định giết ta như thế nào?"

"Trên tay hắn cầm một cái khăn nhỏ, có lẽ là muốn bịt miệng để nàng chết ngạt."

"Như vậy xác thực là có thể làm cho ta không cách nào kêu cứu cho tới chết."

Một bên Giả Sơn bị hù dọa chân như nhũn ra, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn xác thực là muốn thừa dịp Cư Mộc Nhi chưa chuẩn bị, khiến nàng ta chết ngạt, sau đó từ cửa sổ ném ra ngoài, tạo thành hiện trường giả nàng rơi lầu tử vong.

Cuối cùng phủ doãn đại nhân có lẽ sẽ nghĩ bởi vì nàng là sợ tội tự sát, hay hoặc là không cam lòng chịu nỗi khổ lao ngục kia mà luẩn quẩn trong lòng nhảy lầu, là bị bức tử. Nếu như như vậy, phủ doãn đại nhân kia sẽ qua loa kết án, miễn cho người khác dèm pha.

Hắn cảm thấy việc này xác thực là ngàn năm một thuở, cơ hội tốt như vậy, không có người trông thấy, nữ nhân mù này cũng chưa nhận ra hắn, thừa dịp hết thảy còn có thể sửa chữa, hắn tất phải động thủ.

Hắn nghe được nàng nói muốn đến căn phòng đó, liền thừa dịp lúc nàng chưa đi tới, lặng lẽ lên phòng mở khóa ra, sau đó hắn quan sát động tĩnh, nhìn manh nữ này một mình sờ soạng lên lầu, hắn thấy nàng tìm được phòng chữ thiên số 6 chuẩn xác không sai, trong lòng kiên định hơn ý niệm muốn giết nàng.

Hắn đợi một hồi, đợi thời cơ không có người, đi lên dự định ra tay. Không có người nào biết trong phòng này có người, cho nên ở chỗ này ra tay là nơi không nơi nào tốt hơn.

Nhưng là nàng lại khóa cửa phòng, hắn làm ra bất kỳ động tĩnh nào đều có thể khiến nàng bị kinh động mà la to, cho nên hắn gõ cửa, trước tiên hắn nói chuyện lung tung, sau đó làm bộ đi ra ngoài, hắn không thể dùng dao, đang giữa ban ngày, trên người hắn bị dính máu sẽ rất khó xử lý, cho nên hắn phải khiến nàng chết ngạt.

Không nghĩ tới, hắn mới vừa cầm lấy cái khăn vải đến gần nàng, Long Nhị gia liền bước ra.

Nếu là một tiểu quan sai vô danh, Giả Sơn có lẽ sẽ liều mạng, nhưng đây lại là Long Nhị gia, hắn hoàn toàn không dám vọng động.

Hắn biết rõ Long Nhị gia thật có thể chặt tay của hắn, hắn thậm chí đang suy nghĩ cho dù Long Nhị gia có chặt tay hắn thật, các quan sai vẫn kéo hắn về quy tội mặc cho máu chảy ròng ròng.

Giả Sơn rất sợ hãi, nhưng mắt thấy Long Nhị gia đi ra rồi thì không còn để ý đến hắn, manh nữ kia cũng không thèm để ý hắn, hai người rõ ràng tự nhiên hàn huyên như ở nhà.

Giả Sơn hạ quyết tâm cắn răng một cái, xoay người liền chạy ra ngoài cửa. Vừa mở cửa ra, hai thanh đao "xoẹt

"một tiếng gác ở trên cổ của hắn. Đám quan sai đứng ở ngoài cửa không tốn chút sức nào bắt Giả Sơn được ngay. Đám quan sai áp người vào trong nhà, Khưu Nhược Minh bước vào, lại gần cái ghế ngồi xuống tứ bình bát ổn cực kỳ uy nghiêm, Giả Sơn mắt thấy hoàn toàn khả năng không có thoát thân,"thình" một tiếng quỳ gối trên mặt đất.

"Đại nhân."

Cư Mộc Nhi kêu:"Có thể để cho dân nữ sờ tay của hắn một cái hay không?

"Lại sờ nữa sao? Trong lòng Long Nhị không vui, nhíu mày trừng Giả Sơn kia một cái. Khưu Nhược Minh đương nhiên là đáp ứng, Cư Mộc Nhi đứng lên, lại không biết nên đi về phía nào. Vừa rồi ầm ầm một đống người chen chúc tiến vào, nàng có chút phân không rõ Giả Sơn kia cụ thể là ở nơi nào. Một tên quan sai bước đến dẫn đường cho Cư Mộc Nhi, Cư Mộc Nhi không thấy được, nàng lại hướng về phía Long Nhị đưa tay ra, mềm mại lên tiếng nhờ giúp đỡ:"

Nhị gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!