Chương 19: Đêm trăng tụ tập tán gẫu cái vui trên đời

Mãn Hương Lâu hay là Tích Xuân Đường?

Vấn đề này rõ thật là……

Long Nhị ho khan khụ khụ hai tiếng, lại ho khan khụ khụ khụ ba tiếng. Đang nghĩ ngợi nên trả lời như thế nào mới tốt, chợt đầu óc chuyển một cái, cảm thấy không đúng.

Hắn ban đêm xã giao, một thân mùi rượu, có lẽ còn có mùi yên chi hoa phấn, nàng đoán được hắn đi hoa lâu xác thực không khó. Nhưng là, vì cái gì mà nàng biết rõ cái tên Mãn Hương Lâu hay là Tích Xuân Đường chứ?

Cư Mộc Nhi hơi nghiêng đầu, đang chờ hắn đáp lời, Long Nhị lại trong lòng trái lo phải nghĩ, cuối cùng không chịu nổi, hỏi:"Nàng làm sao đoán được tên của hoa lâu?"

Cư Mộc Nhi chầm chập đáp:

"Trên người nhị gia có mùi phấn hoa phấn son trộn với mùi rượu, cho nên có chút mơ hồ, nhưng vẫn là có thể nhận ra là hai loại hương phấn mà cô nương hai hoa lâu này thích dùng. Nếu thuần túy chỉ là mùi hương phấn, ta sẽ đoán được chuẩn hơn một chút."

Lần này mặt Long Nhị muốn tái hẳn rồi, nam nhân thường đi hoa lâu biết rõ cô nương hoa lâu thích dùng mùi phấn hoa phấn son gì còn dễ hiểu, vậy mà Mộc nhi nhà hắn làm sao lại biết rõ chứ?

"Di Hương Viện thích dùng hương mai, Nhuộm Thúy Lâu thích dùng hương bách hợp, Bách Hoa Các hay dùng hương hoa nhài, mà Nhã Tiên Viện lại là hương Ngọc Lan.

"Cư Mộc Nhi lại còn có thể nói ra những thứ khác. Lần này mặt Long Nhị tái thực."

Xem ra kiến thức của Mộc nhi về hoa lâu so với ta còn nhiều hơn a.

"Giọng nói kia, thật sự là gầm gừ ghê gớm. Cư Mộc Nhi nói:"

Kiến thức thì không có, chỉ là ta có thể nhận ra những cô nương hoa lâu kia, có lẽ cũng không kém gì gia."

Long Nhị bóp tay của nàng, Cư Mộc Nhi đau đến khẽ kêu "ai u" một tiếng. Long Nhị giận dỗi nói:"Nàng là một cô nương gia, làm sao biết về những nữ tử phong trần này."

Cư Mộc Nhi nhíu lại mặt nói thầm đau, sau đó nói:"

Các nàng là tìm ta học đàn."

Long Nhị sững sờ:"Học đàn?"

Cư Mộc Nhi gật đầu:"Nhị gia nhất định biết rõ, cô nương hoa lâu, cũng phân làm ba bảy loại. Nếu muốn nổi danh một ít là nhờ ma ma trợ giúp, sắc phải có, nghệ tự nhiên cũng không thể thiếu. Đánh đàn ngâm thơ, là tài nghệ đơn giản nhất khi học đòi văn vẻ.

Những thứ kia Hoa nương không cần học tinh, chỉ cần bày ra bộ dáng, cũng có thể dụ dỗ người ta ném tiền. Nhưng nếu là muốn xưng danh hoa khôi, tất nhiên là phải học vài phần tinh tiến mới được.

Lúc ta chưa mù, thì có Hoa nương len lén tới tìm ta, những nhạc công khác không muốn dạy, nhạc công trong hoa lâu không chọn được người dạy, vì vậy có người nghĩ đến tìm ta thử thời vận."

Long Nhị nhíu lông mày:"

Nàng dạy rồi?"

"Ừ." Cư Mộc Nhi gật gật đầu.

"Trước kia thì không dạy. Ta hỏi nàng ta vì cái gì muốn học cầm, nàng liền nói bởi vì thích, nhưng ta nhìn thấy trong mắt nàng ta không có một chút vui vẻ, liền cự tuyệt. Về sau nàng lại tới tìm ta, ta lại hỏi nàng tại sao phải học đàn, nàng khóc, nàng quỳ xuống, nói với ta nàng muốn bán nghệ không bán thân, nhưng nàng không có nghệ. Vì vậy ta dạy."

Long Nhị nhìn nàng, lúc nàng nói lời này vẻ mặt nhàn nhạt, trong lòng hắn lại động đậy. Hắn cũng không phải đồng tình Hoa nương kia, loại người này hắn thấy nhiều lắm, hắn không dư hơi quan tâm đến những người đó. Ngược lại vẻ mặt này của Cư Mộc Nhi, hắn cảm thấy đằng sau còn có chuyện.

Quả nhiên Cư Mộc Nhi cười cười, nói tiếp:"Nàng rất thông minh, học cũng rất nhanh, nhưng về sau nàng cũng chỉ biết làm xiếc lại bán thân, nàng thành hoa khôi, sắc nghệ song tuyệt, rất nổi danh."

"Nàng ta lừa nàng?"

Long Nhị có chút mất hứng, Mộc nhi nhà hắn nhất thời hảo tâm, nhưng lại bị lợi dụng sao? Trong kinh thành này hoa khôi này hoa khôi kia không ít, thật cũng không biết là người nào.

"Ta không biết nàng có lừa gạt hay không, cái hoàn cảnh đó, có lẽ là thân bất do kỷ chăng?" Cư Mộc Nhi thở dài."Về sau, có lẽ chuyện ta dạy đàn bị nàng lỡ miệng nói ra, dù sao lại có những cô nương khác len lén tới tìm ta.

Về sau nữa thì ta mù, nhưng lại ngay cả ma ma hoa lâu cũng lặng lẽ tìm đến, muốn mời ta dạy cô nương chỗ bà ta đánh đàn, bởi vì ta không nhìn thấy, lại là nữ nhân, so với những nam nhạc công kia cư xử khéo léo hơn. Những cô nương kia cũng không sợ ta nhận ra ai là ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!