Chương 17: Chân tướng vụ án gần thêm một bước

Nhiệm Bảo Khánh vừa nghe bốn chữ "không phải là hắn", lập tức "oa" một tiếng khóc rống, vừa khóc vừa hô:"Đại nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân oan uổng a."

Khưu Nhược Minh nhíu mày:"

Cư cô nương, cô đã xác định?"

Cư Mộc Nhi gật đầu:"Khưu đại nhân, vết sẹo trên mu bàn tay người này so với hung thủ nhiều hơn, hơn nữa hắn có một chỗ vết sẹo rất sâu, còn hung thủ không có."

Nhiệm Bảo Khánh cuống quít dập đầu, lớn tiếng khóc kêu:"Đại nhân minh xét, đại nhân minh xét."

Long Nhị nhíu mày, nhanh chóng kéo Cư Mộc Nhi cách Nhiệm Bảo Khánh này xa một chút, đỡ phải người này quá kích động mà xông tới chỗ Cư Mộc Nhi.

Sau đó hắn tìm cái ghế dựa cho nàng ngồi, Cư phụ nhìn trộm nét mặt phủ doãn đại nhân dường như không ngại, vì vậy ông ở ngồi xuống bên cạnh cái ghế của Cư Mộc Nhi.

Khưu Nhược Minh khép hờ mắt suy tư một lát, cho nha dịch bắt lại Nhiệm Bảo Khánh đem xuống. Sau đó, hắn trần thuật với Long Nhị và Cư Mộc Nhi, những gì thu được sau khi thẩm vấn Chu Trần thị cùng Nhiệm Bảo Khánh.

Thì ra là khi bọn bộ khoái bắt hai người kia lại, Chu Trần thị kia bị hù dọa không nhẹ, Khưu Nhược Minh thẩm bà ta đầu tiên, bà ta cái gì cũng khai hết. Thấy bà ta khai ra tất cả, Nhiệm Bảo Khánh kia tất nhiên cũng không dám giấu giếm gì, tất cả đều nói hết.

Chu Trần thị kia gả cho Chu Phú đã nhiều năm, Chu Phú kia tuy là đối xử với bà ta không tệ, nhưng đáng tiếc trên giường bất lực, trải qua nhiều năm như vậy liên tục không có con, mà bà ta lại luôn vì chuyện này mà bị Chu Phú trách cứ.

Trong lòng bà ta khổ sở mà chẳng biết nói ai, sau bị Chu Phú kia chỉ trích, chỉ cảm thấy ủy khuất cực kỳ.

Ngày nào, bà ta cũng cửa hàng dầu vừng đến cùng phố mua dầu vừng, một hôm gặp được Nhiệm Bảo Khánh trông tiệm, Nhiệm Bảo Khánh trẻ tuổi lực tráng, so với Chu Phú kia tinh thần gấp trăm lần, hơn nữa luôn đối với bà ta thân thiết ân cần, trong khoảng thời gian ngắn bà ta liền bắt đầu tâm viên ý mã.

Kể từ đó, bà ta luôn đến chỗ cửa hàng dầu vừng đó mua dầu vừng, Nhiệm Bảo Khánh lại thường xuyên nói lời khiêu khích, vì thế hai người bắt đầu thông đồng thành gian.

Ngay từ đầu Chu Trần thị này cũng có chột dạ sợ hãi, nhưng Chu Phú một lòng chỉ chú ý đến cửa hàng, đối với bà ta quan tâm rất ít, cộng thêm Nhiệm Bảo Khánh kia dỗ ngon dỗ ngọt dụ dỗ, bà ta dần dần cũng liền gan lớn lên.

Có khi Nhiệm Bảo Khánh nói tiền vốn trong tay không đủ xoay vòng, bà ta còn có thể len lén cầm chút ít tiền bạc đưa cho hắn. Cứ như thế, Nhiệm Bảo Khánh càng ngày càng dính lấy bà ta.

Hai người kia thông đồng với nhau hơn nửa năm, Chu Phú sơ sẩy, lại không có phát giác. Mà đoạn thời gian gần đây, cửa hàng thua lỗ có chút nhiều, mắt thấy sắp sửa chống đỡ không nổi, nhưng là cơ nghiệp tổ tiên, Chu Phú lại không bỏ được, một lòng chỉ nghĩ tới tìm biện pháp bù lỗ qua thời điểm này để sau trọng chấn.

Ông ta cứ toàn tâm toàn ý lo chuyện mua bán như vậy, Chu Trần thị lại càng lớn gan, liên tiếp đi gặp riêng Nhiệm Bảo Khánh kia.

Không đoán được trước khi Chu Phú bị giết một ngày, Chu Trần thị thừa dịp Chu Phú đi cửa hàng bận rộn, liền yên tâm to gan đến cửa hàng dầu vừng kia gặp Nhiệm Bảo Khánh, bà ta không biết, hôm đó Chu Phú quên cầm sổ sách, đột nhiên quay về nhà, đúng lúc thấy được bà ta trang điểm xinh đẹp mặt hiện hoa đào ra cửa.

Chu Phú giật mình, mơ hồ len lén vội vàng đi theo. Lúc đó gian tình giữa Chu Trần thị và Nhiệm Bảo Khánh □ liền bại lộ.

Ngày đó Nhiệm Bảo Khánh không mở cửa hàng làm việc, dự định cùng Chu Trần thị kia ôn tồn vu sơn mây mưa, nhưng lại không ngờ Chu Trần thị đến, mới nói vài câu ngọt ngào, Chu Phú liền xông vào. Chu Phú tất nhiên là giận tím mặt, đem hai người này mắng cẩu huyết lâm đầu.

Hai người này bị hù dọa luống cuống, chỉ nói là nhất thời bị mê hoặc tâm hồn, thực không dám làm việc xấu kia, sau này không dám tái phạm, cầu xin Chu Phú tha thứ.

Chu Phú cũng là người sĩ diện nên không báo quan, chỉ kéo Chu Trần thị về nhà, rồi lại mắng to.

Đêm đó, Chu Phú không có ngủ, Chu Trần thị trong lòng sợ hãi, trốn ở trên giường cũng không dám ngủ. Lúc bình minh, Chu Phú nói với bà ta, dù sao cửa hàng cũng liên tục thua lỗ, ông ta làm không nổi nữa, hôm nay bà ta đối với ông ta như vậy, ông ta dứt khoát đem cửa hàng bán đi, cho bà ta chút ít tiền bạc tự tìm sinh lộ.

Ý tứ của chuyện này chính là Chu Phú định bán cửa hàng, bỏ nương tử. Chu Trần thị trong đầu làm gì chịu nguyện ý? Nếu hôm nay bà ta bị Chu Phú hưu thê, sau này bà ta làm sao có thể sống được nữa. Bà ta khóc lớn một hồi, đau khổ cầu khẩn, nhưng Chu Phú nói quyết tâm đã định, sẽ không đổi nữa.

Ông ta cùng ngày lại thực sự hẹn Lã chưởng quỹ gặp mặt thẳng thắn bàn chuyện mua bán cửa hàng.

Chu Trần thị mượn cớ đưa cơm đến cửa hàng nghe ngóng hành động của Chu Phú, sau đó chạy như bay đến cửa hàng dầu vừng tìm Nhiệm Bảo Khánh kia thương nghị nên làm như thế nào.

Nhiệm Bảo Khánh đối với Chu Trần thị kỳ thật cũng không phải là chân tình, bất quá là loại người xem như đưa tới cửa, vừa chịu cho hắn tiền, lại dụ dỗ tốt dễ sai sử, nên mới liên tục quan hệ thân mật với bà ta như vậy.

Hôm nay thấy Chu Phú đã nhận ra quan hệ xấu xa của hai người, trong đầu hắn cũng hoảng hốt, sợ Chu Phú báo quan bắt hắn. Đang lo lắng hãi hùng, Chu Trần thị kia lại đến đây, bà ta nói Chu Phú muốn hưu bà ta, về sau bà ta liền đi theo hắn.

Chuyện này cũng làm Nhiệm Bảo Khánh kia sợ hãi.

Nữ nhân này nếu không có tiền bạc, tại sao hắn phải ở bên bà ta? Tự hắn dùng tiền cũng có thể lấy một thiếu nữ trẻ tuổi hơn so với bà ta dung mạo xinh đẹp hơn so với bà ta, còn nữa, ngày sau hắn còn có thể lại tìm được một người có thể hắn cho tiền bạc tiêu xài, tại sao phải treo cổ trên người một bà già bị trượng phu hưu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!