Chương 16: Bắt nghi phạm – manh nữ biện luận án

Long Nhị cùng Khưu Nhược Minh lại thương nghị một hồi. Rồi sau đó Khưu Nhược Minh ra lệnh bộ khoái cải trang đến chỗ cửa hàng dầu vừng gần Chu phủ ngầm thăm dò, xem một chút giữa hai người đó có quan hệ gì hay không. Sau đó nói với Long Nhị, kêu hắn mau chóng mang Cư Mộc Nhi tới.

Long Nhị đáp ứng, cáo từ rời đi.

Vụ án này đã có manh mối, Long Nhị thở phào nhẹ nhõm. Đầu tiên hắn đi một chuyến đến quán trà, dò xét một vòng tình huống trong các cửa hàng, đảm bảo mọi công việc vẫn ổn định, sau đó mới quay lại Long phủ.

Vào phủ, đem ngựa giao cho người gác cổng, đang nghĩ trước nên đến xem một chút manh nha đầu ngơ ngác đã ngủ hay chưa, kết quả còn chưa tới sân nhỏ kia, đã nhìn thấy Phượng Vũ lôi kéo đại nữ nhi Bảo nhi năm tuổi thập phần vui vẻ chay lon ton hướng về phía đó.

"Mau, mau, thừa dịp Nhị bá phụ con còn chưa có về nha."

Đỉnh đầu Long Nhị bốc khói, dĩ nhiên nghĩ đến là thế nào. Hắn đi theo sau lưng hai mẹ con họ, nhìn hai người đó cao hứng bừng bừng hội hợp cùng Dư nương đã sớm trốn ngoài cửa sổ nhìn lén Cư Mộc Nhi.

"Dư nương, Dư nương, chúng ta vừa trở về. Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phượng Vũ mang theo Bảo nhi cùng ngồi chồm hổm ngoài cửa sổ.

Dư nương phất phất tay, nha hoàn bên cạnh vội vàng đưa lên hai cái ghế, Dư nương kéo Phượng Vũ cùng Bảo nhi ngồi xuống nói:"Nàng ấy đang ngủ."

Phượng Vũ rướn cổ lên nhìn vào trong cửa sổ, hỏi:"

Đã ngủ rồi sao? Vậy chúng ta ở chỗ này làm cái gì?"

"Theo dõi a, vào ban ngày sợ là nàng ấy ngủ không được nhiều, một hồi nữa có thể sẽ tỉnh lại, có lẽ còn có thể nói chuyện cùng nàng ấy một chút, xem xem là tình huống gì. Cuối cùng Nhị gia cũng mang một cô nương đứng đắn về nhà ngủ lại, đây chính là đại sự."

"Cô nương đứng đắn? Nói vậy là trước kia từng mang về nhà một cô nương không đứng đắn sao?" Ánh mắt Phượng Vũ sáng lên, tinh thần cực kỳ bát quái tìm tòi nghiên cứu hỏi:

"Dư nương mau kể xem đã xảy ra chuyện gì? Bị nương bắt gặp sao? Còn nữa, tình huống trước mắt này không tính ngủ lại, đang giữa ban ngày, qua đêm mới tính, có đúng hay không?"

Long Nhị thật sự là nghe không nổi nữa.

Hắn bước ra từ phía sau cái, nặng nề ho hai tiếng.

Nha hoàn, Dư nương, Phượng Vũ, Bảo nhi tất cả đều nhìn tới hắn. Trên mặt nha hoàn rõ ràng thấy vẻ cả kinh. Dư nương cùng Phượng Vũ liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu bảo hôm nay khí trời thật tốt, thực thích hợp ngồi trong sân nói chuyện phiếm vân vân và vân vân.

Chỉ có Bảo nhi thần sắc như thường nhào tới ôm chân Long Nhị, ngọt ngào cất tiếng gọi:"Nhị bá phụ."

Long Nhị ôm lấy Bảo nhi, giơ lên cao, Bảo nhi cười khanh khách. Long Nhị ôm nàng đi đến trước mặt Dư nương, trong lòng thở dài, nói:"

Dư nương a, vì sao lại nói phức tạp thành mang cô nương đứng đắn về nhà ngủ lại a, đơn giản nói là ta chưa từng mang cô nương nào về ngủ lại không phải là tốt hơn sao?"

Vẻ mặt Dư nương lúng túng:"

Ý ta muốn nói chính xác là thế này, Nhị gia cho tới bây giờ vẫn chưa từng mang một cô nương về nhà ngủ lại, cuối cùng cũng mang về một người, lại là một cô nương đứng đắn……"

Mặt Long Nhị nhịn không được giật giật, hắn thả Bảo nhi xuống đất, khoát tay chặn lại, thở dài nói:"Dư nương, khí trời tốt như vậy, nương cùng Phượng Phượng mang mấy đứa nhỏ ra ngoài đi dạo đi. Tiểu Tiếu đâu? Đứa bé kia quá nhỏ, không thể không có người lớn bên cạnh, mau đi đi.

"Long Tiếu là hài tử thứ hai của Long Tam và Phượng Vũ, mới vừa biết kêu cha nương, ngày thường Dư nương yêu nhất là chọc bé chơi. Nhưng lần này Dư nương luyến tiếc không thôi cứ đưa mắt nhìn vào trong phòng Cư Mộc Nhi, Long Nhị lại thở dài:"Dư nương, lần trước nương mang cho ta cái danh sách ngày tốt để gả cưới sang năm kia đâu rồi, ta tìm không thấy, nương giúp ta chọn một ngày đi."

Dư nương hít vào một luồng khí, cả kinh há to miệng, ngây ngốc lắp bắp nói:"Này, này, là cưới hay là gả?"

Lần này mặt Long Nhị là thật muốn không nhịn được, Phượng Vũ vội vàng cứu bồ:"Dư nương là quá cao hứng đi, chắc là nương muốn xác nhận một chút, là Nhị bá muốn kết hôn, hay là hỏi giùm nhà người ta?

"Dư nương vội vàng gật đầu, đúng, bà nghĩ chính là cái ý tứ này. Đôi mắt bà trông mong nhìn chằm chằm Long Nhị, cái loại vẻ mặt mong đợi đó, dường như nếu là Nhị gia nói là giúp nhà người khác hỏi, thì bà sẽ lập tức phun máu ra. Cũng may Long Nhị nói như bà nghĩ:"

Ta cưới, nàng ấy gả.

"Hắn nói đến đây, ngón tay chỉ vào trong phòng Cư Mộc Nhi. Dư nương thiếu chút nữa rơi lệ tại chỗ, chuyện này thật sự là làm cho người ta kích động, tin tức thật tốt a. Bà nói năng lộn xộn loanh quanh:"

Ta phải đi nói cho lão gia phu nhân một tiếng, a, không đúng, trước ta phải chọn một ngày tốt cái đã, còn có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, a, ta còn muốn ở đây đợi thêm chút nữa, một hồi nữa cô nương ấy tỉnh ta cũng muốn nhìn một chút."

Long Nhị thực nhịn không được, giọng lớn hơn một chút:"Dư nương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!