Cư Mộc Nhi trừng mắt về hướng Long Nhị tức giận. Ngẫm lại vừa rồi chính mình lại nghiêm túc như thế, thật là khờ mà. Nàng bĩu môi, không muốn nói chuyện.
Long Nhị vội vàng chuyển đề tài dụ dỗ nàng:"
Nàng nói quả thật có vài phần đạo lý, bất quá vẫn có rất nhiều sơ hở, nếu như trước đó bọn họ ở trong phòng từng có triền đấu, khiến đèn tắt, lúc mở cửa nàng cũng không nhìn thấy ánh sáng.
"Cư Mộc Nhi sững sờ một chút, ngẫm lại hắn nói đúng, liền gật gật đầu. Long Nhị nhìn thấy sự chú ý của nàng lại quay lại vụ án, không khỏi cười cười, còn nói:"Nhưng chuyện nàng đoán kỳ thật cũng không có sai, bởi vì thi thể Chu lão bản kia chỉ mặc quần áo trong, có lẽ thật là đang ngủ. Nếu là có người tới chơi, ông ta sẽ mặc xiêm y nghiêm chỉnh ra gặp người mới đúng.
Cho nên phỏng đoán của nàng nói có lẽ là đúng, có người vào lúc ông ta ngủ thì xâm nhập vào phòng."
Cư Mộc Nhi bên cạnh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, lại nói:"Hung thủ mặc trên người chính là áo vải, ta không có sờ được mặt của hắn, trời lạnh như thế này, trên người hắn xiêm y không dày, thân thể có lẽ là khỏe mạnh.
Hắn lúc ấy bịt miệng của ta, kéo ta vào trong phòng kéo, đỉnh đầu của ta đụng tới cằm của hắn, hắn so với ta cao hơn chừng nửa cái đầu, ta dùng trượng trúc đâm vào bụng của hắn, hắn đau đến mức phát ra tiếng kêu, có lẽ trên bụng có lưu lại máu ứ đọng, ta mò tới tay của hắn, trên tay hắn không nhẵn nhụi, tựa hồ là có vài cái sẹo thật nhỏ.
Mặt khác, thời điểm hắn thả ta xuống đất, ta có bắt được cổ tay của hắn, chỗ đó có lẽ sẽ lưu lại chút ít vết thương."
Long Nhị tinh tế nghe xong lời này, trong đầu đem những gì xảy ra ở phủ doãn tất cả đều nghĩ một lần, nói ra:"Thật may là nàng không có ở phủ doãn nói ra những thứ này."
Cư Mộc Nhi gật đầu:"
Ta biết rõ, nói miệng không bằng chứng. Nếu là hung thủ thật sự không có ở phủ doãn, nhưng nếu có đồng lõa ở đó hoặc là người liên quan tiết lộ phong thanh, kia không những không thể giúp Lã chưởng quỹ rửa oan, còn có thể làm cho hung phạm lấy được tất cả tin tức, nếu hắn có phòng bị, chúng ta cũng không dễ tìm ra hắn."
"Bởi vậy cho nên nàng nói với phủ doãn đại nhân, nàng có thể có manh mối trọng yếu, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Nếu thật có người đem lời truyền tới trong tai hung thủ, sợ là nàng sẽ có hung hiểm."
"Nhưng nếu ta không nói, vạn nhất phủ doãn đại nhân bởi vậy định tội Lã chưởng quỹ, vậy thì làm thế nào cho phải?"
"Đại án liên quan đên nhân mạng, không phải tùy tùy tiện tiện có thể định tội."
Cư Mộc Nhi bĩu môi:"Ta cũng không phải người hầu, nào biết quy trình kết án như thế nào, lúc trước Sư tiên sinh không phải cũng bị chặt đầu sao.
"Long Nhị sững sờ, cái gì mà liên quan đến Sư tiên sinh bị chặt đầu ở đây? Cư Mộc Nhi lại nhanh chóng nói tiếp:"Còn nữa, lúc ấy ta cũng đã dự định hết rồi, đợi ra khỏi nha môn, liền tới tìm ngài……" Nàng nói đến đây, trên mặt nóng lên, vội vàng vòng vo chuyển đề tài:"
Tại phủ nha, thời điểm phu nhân Chu lão bản kia đánh ta, ta ngửi thấy được trên người bà ta có mùi dầu mỡ, giống như mùi dầu vừng các loại, trên người hung thủ, cũng có mùi như vậy.
"Long Nhị trầm tư, mùi dầu mỡ dầu vừng? Hắn nhớ tới nhà của Chu Phú ở tại phố Bình Dương kia, trên đường thật là có cửa hàng dầu vừng. Cư Mộc Nhi nói:"Ta biết không sai biệt lắm chính là chỗ này chút ít. Phủ doãn đại nhân nếu không tin lời của ta, có thể để ngài ấy xây dựng hiện trường giả thử ta."
Long Nhị suy nghĩ một chút:"
Lúc nàng cùng hung thủ kia tiếp xúc, còn nói những thứ gì?"
"Ta chỉ là cầu xin hắn tha mạng, ta nói ta là người mù, cái gì cũng nhìn không thấy, xin hắn đừng giết ta. Hắn thả ta xuống đất, kề lại gần nhìn ta, gần đến mức ta có thể cảm giác được hơi thở của hắn, ta nghĩ là hắn đang xác nhận ta rốt cuộc có thật là mù hay không. Sau đó, trên đầu ta bị đánh một cái, ngất đi thôi."
Long Nhị nói:"Hắn muốn hãm hại nàng, đảo loạn vụ án, đầu óc cũng tính là nhanh nhạy. Tuy nhiên phương pháp hoàn toàn vô căn cứ, cho dù là ai tinh tế suy nghĩ, cũng có thể hiểu rõ người không phải là nàng giết, vị trí Chu Phú lúc chết, vị trí vết thương cùng lực đạo, đều không phải là thứ mà nàng có thể làm được.
Cho nên hung thủ tuy là người cơ trí, nhưng tâm tư cũng không phải là quá kín đáo.
"Cư Mộc Nhi gật gật đầu, những lời nàng muốn nói đã nói xong, cả người im lặng. Còn nữa ngồi đã lâu, nàng lại cảm thấy choáng váng nhức đầu gay gắt, suy nghĩ một chút, dứt khoát trực tiếp liền nằm xuống dự định ngủ luôn. Long Nhị hoảng hốt, thò người ra kéo nàng dậy:"
Nàng làm sao vậy?"
"Nói xong rồi, buồn ngủ.
"Cư Mộc Nhi quả nhiên là đang nhắm mắt, bày ra bộ dạng rất muốn ngủ. Đáp án này làm cho Long Nhị ngẩn ngơ, lập tức nổi giận:"Ngủ cái gì mà ngủ, trước đứng lên ăn một chút rồi uống thuốc. Nào có chuyện không nói tiếng nào liền ngã đầu đi ngủ? Chúng ta vẫn còn đang nói chuyện đó."
Cư Mộc Nhi tế thanh tế khí đáp:"
Vậy lúc ngài đổi chỗ ngồi mà không thèm lên tiếng, chúng ta còn nói chuyện không?"
Long Nhị nghẹn lời, không để ý tới nàng, quay đầu quát lên với nha hoàn đang đứng ngoài cửa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!