Chương 14: Nghiêm túc và không nghiêm túc

Long Nhị có một tật xấu, chính là nếu như không phải là của hắn, hắn sẽ cảm thấy không có liên quan gì đến hắn, liền mặc kệ sống chết. Nhưng nếu như là hắn, bất luận là người hay là vật hay là tài sản, hắn đều có cảm giác là trách nhiệm của hắn, cũng thuộc về phạm vi hắn trông nom.

Cho nên, Cư Mộc Nhi cô nương ngày hôm qua đối với hắn vẫn là một người ngoài, hôm nay sau khi hắn nói "Ta cưới nàng", hắn liền nhìn nàng kiểu gì cũng thuận mắt. Không chỉ là thuận mắt, hắn còn cảm thấy hắn quản nàng là là chuyện phải làm.

Cho nên hắn ngại nàng leo lên xe ngựa phiền toái, liền thuận tay bế nàng lên. Nhưng nàng sau đi lên liền tự mình tìm đệm ngồi, mò tới, dựa vào vách xe ngồi xuống, ngay cả một câu nói ôn nhu thư thái cũng không thèm nói cho hắn.

Long Nhị có chút không vui, trong nội tâm mãnh liệt khiển trách tới manh nữ không tim không phổi này. Nhưng mặc cho trong lòng hắn mạnh mẽ lên án thế nào, Cư Mộc Nhi cũng không hề phát giác, nàng dựa vào vách xe lại cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại muốn ngủ.

Long Nhị nén giận, thẳng tắp ngồi ở bên người nàng. Ngồi nửa ngày nhìn người kia không nhúc nhích một chút chút nào, ngược lại còn hô hấp càng nhẹ, dường như thật sự đã ngủ mất. Điều này làm cho trong lòng Long Nhị lại càng giận.

Xe ngựa cạch cạch chạy nhanh về phía trước, trong xe thoáng có chút lắc lư. Cư Mộc Nhi đầu tựa ở trên vách xe, theo nhịp điệu xe ngựa chạy mà đập đầu từng cái từng cái vào vách xe, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Cư Mộc Nhi giống như không tự biết, vừa đập đầu vừa o o ngủ, ngược lại Long Nhị bị tiếng vang nhẹ kia quấy nhiễu. Hắn quay đầu trừng cái đầu của Cư Mộc Nhi, phía trên còn băng bó băng vải, vết thương còn chưa lành, hiện tại còn đập đầu loạn như vậy, nữ nhân này rõ ràng cũng không ngại đau, còn ngủ nữa chứ!

Long Nhị tức giận xòe bàn tay ra, đỡ sau đầu của nàng, bàn tay to dày ấm hiển nhiên thoải mái hơn so với vách xe lắc lư. Cư Mộc Nhi thì thầm một tiếng, cọ cọ ở trong lòng bàn tay của hắn, ngủ tiếp.

Lần này trong xe không còn tiếng vang, đầu của Cư Mộc Nhi cũng không đụng vách nữa. Nhưng bàn tay của Long Nhị bị chiếm.

Long Nhị trừng mắt nhìn nữ nhân đang nhắm mắt bình yên kia, cảm giác mình thật là khờ, giơ bàn tay giống như ngốc tử, mà người kia cũng không biết hắn tốt. Hắn nên mặc kệ nàng, để cho nàng cứ dập đầu như thế kia thì tốt hơn.

Nhưng cuối cùng, Nhị gia ngốc cứ giơ bàn tay như vậy một đường về đến nhà.

Xe ngựa từ cửa hông vào Long phủ, Long Nhị tự mình xuống xe trước, nhỏ giọng sai người đi thỉnh đại phu, lại để cho nha hoàn đi chuẩn bị phòng khách cho Cư Mộc Nhi. Sau đó hắn trở lại xe, định lay Cư Mộc Nhi tỉnh.

"Ta tỉnh rồi."

Hắn mới vừa đẩy nàng một cái, Cư Mộc Nhi liền mơ màng nói.

"Tỉnh rồi tại sao lại cứ ngồi yên như thế?

"Long Nhị cắn răng, mất công vừa rồi hắn bên ngoài xe còn giảm thấp thanh âm phân phó người làm, sợ đánh thức nàng, lại chờ thêm một hồi mới lên gọi nàng, kết quả nha đầu kia đã sớm tỉnh. Cư Mộc Nhi dụi mắt mơ hồ nói:"

Dù sao cũng không có người gọi, đó chính là nói còn không dùng động, vừa là không cần động, vậy thì lại nhắm mắt một hồi."

Long Nhị trừng nàng, trừng xong rồi nhớ tới nàng không nhìn thấy, vì vậy nói cho nàng biết:"Ta đang trừng nàng đó."

"A, biết rồi."

"……"

Long Nhị không nói gì, nhịn không được tiếp tục trừng nàng. Cư Mộc Nhi ngồi một hồi thấy hắn không có động tĩnh, liền hỏi:"Ngài lại đang trừng ta sao?"

"Đúng vậy.

"Cái chữ này là cắn răng mà nói. Đầu mày Cư Mộc Nhi cau lại, đầu choáng váng cực kỳ, thật là muốn ngủ tiếp. Nàng hỏi:"Vậy chúng ta xuống xe hay là lại tiếp tục trừng thêm một hồi? Nếu lại trừng thêm một hồi nữa, vậy ta lại nhắm mắt nghỉ một chút nhé."

"Xuống xe!

"Long Nhị chặn ngang bế nàng lên, nhảy xuống xe nặng nề thả nàng xuống đất. Nữ nhân này, một khi đã rơi vào mơ màng thì Bồ Tát cũng tức chết. Ngủ ngủ ngủ, cũng chỉ biết ngủ. Vừa ra ngoài xe, bốn phía lạnh lẽo, Cư Mộc Nhi rùng mình một cái, thanh tỉnh. Nàng nắm chặt trượng trúc, rụt rụt vai, hỏi:"

Nhị gia, hôm nay chúng ta đến chỗ nào?"

Long Nhị còn chưa có hết giận, mắt thấy Cư Mộc Nhi này sau khi hoàn toàn thanh tỉnh liền biến đổi trở thành người nói chuyện thật sự là đoan trang có lễ, trong lòng hắn "hừ

"một tiếng, trở nên thực vui vẻ. Nhìn nàng nhíu lông mày, Long Nhị thoải mái nắm khuỷu tay của nàng dẫn về phía trước, vừa đi vừa đáp:"Đang ở Long phủ.

"Tại sao lại đến Long phủ rồi? Cư Mộc Nhi không có hiểu. Nhưng Long Nhị đi rất mau, nàng chẳng quan tâm hỏi cái này chút nào, chỉ vội vàng nói:"Nhị gia, đi chậm một chút, ta theo không kịp."

"Nàng cứ đi nhanh đi, không cần nhớ đường, không cần phải chạy trốn. Ta mời đại phu xem bệnh cho nàng, nàng nghỉ ngơi chút nữa, sau đó ngủ tiếp một giấc. Ta đến phủ nha kia thăm Lã chưởng quỹ một chút, lại bái phỏng phủ doãn đại nhân, đến khi trở về sẽ đem tình huống nói lại cho nàng. Nàng nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến khi có tinh thần, ta lại dẫn nàng đến phủ nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!