Long Nhị nghẹn hẳn một hơi trong cổ họng, phải ho khan vài cái mới thuận khí.
Nàng thật sự là, thật sự là, khẩu khí thật lớn!
Chính là muốn gả cho hắn!
Lời nói này thật sự, thật sự là, không hiểu sao lại làm cho trong lòng hắn thư thái như vậy. Nàng thật đúng là tạo cho hắn niềm vui, làm cho hắn vui vẻ a.
Long Nhị ngoác rộng miệng cười.
Nàng là một manh nữ, chỉ cần không lên tiếng, hắn có thể tự do tại trước mặt nàng hiển lộ ra các loại vẻ mặt.
Long Nhị cảm thấy như vậy rất tốt, hắn không cần phòng bị cũng có thể che dấu chính mình, có thể tùy ý trêu chọc nàng, mà phản ứng của nàng vẫn luôn thú vị như vậy. Ngẫm lại càng cảm thấy vui vẻ, Long Nhị nhịn không được tiếp tục cười.
Cư Mộc Nhi trừng mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt mờ mịt. Sau khi nàng nói câu nói kia xong, Long Nhị gia liền thấy không nói gì, ngược lại có một luồng không khí quỷ dị chạm tới mặt, đây là có chuyện gì?
Qua thật lâu sau, Long Nhị rốt cục cảm thấy vui vẻ đủ rồi. Hắn hắng giọng một cái, gọi Lý Kha tiến đến, nói:"Đám thám tử bên kia, cho bọn họ tập trung theo dõi Chu Trần thị kia, người nào tiếp xúc với bà ta mọi người cũng không tha, có bất kỳ dấu vết nào bất thường cũng phải báo tới đây.
"Lý Kha đáp, lĩnh mệnh mà đi. Cư Mộc Nhi trừng mắt biểu hiện ra kinh ngạc, trong lòng Long Nhị có chút đắc ý nho nhỏ, nói:"Mắt cô không thể nhìn được, có thể phán đoán đơn giản là dựa vào xúc giác, khứu giác cùng thanh âm, cô vừa mới nói biết rõ Lã chưởng quỹ không phải là hung thủ, là vì sờ được xiêm y của hắn cùng với ngửi thấy được mùi hương trên người hắn, bởi vậy có thể thấy được, cô cũng không có nghe được âm thanh của hung thủ.
Hôm nay ở trên công đường, ngoại trừ nha dịch kia và Lã chưởng quỹ, chỉ có một người tiếp xúc với cô, khiến cô có thể sờ được hoặc là ngửi được, người nọ chính là Chu Trần thị.
Cô cần sờ sờ xiêm y của Lã chưởng quỹ mới có thể phán định hắn là không phải là hung phạm, nói cách khác cô trên công đường cũng không biết hung thủ là ai, mà cô nói cô còn có manh mối, manh mối kia hơn phân nửa có quan hệ đến Chu Trần thị."
Long Nhị nhìn vẻ mặt Cư Mộc Nhi, biết mình đã đoán đúng. Hắn cười hỏi:"Cô nói xem, ta có thông minh hay không?"
Cư Mộc Nhi ở trong lòng thở dài, ngài là Long Nhị gia có khả năng hô phong hoán vũ trên thương giới nha, muốn người ta khen một cái ngài mới cam tâm sao? Nàng biết nghe lời phải, phụ họa đáp:"
Thông minh, thông minh, Nhị gia thật sự là cơ trí.
"Long Nhị cười ha ha, nhìn vẻ Cư Mộc Nhi khen hắn như là một việc phải cố mà làm, hết lần này tới lần khác còn muốn bày làm ra bộ dạng thành khẩn, thật sự có ý tứ. Hắn tiếp tục trêu chọc nàng, duỗi ra bàn tay nắm lấy bàn tay nàng đang nắm trượng trúc, hỏi:"Ta đây thông minh như thế, cô có muốn gả cho ta không?"
Bàn tay của hắn to lớn mà ấm áp, xuyên qua bàn tay Cư Mộc Nhi có chút phát lạnh, làm cho nàng cảm nhận được một loại cảm giác không nói ra được. Nàng dùng sức rút tay lại nói một chữ:"
Muốn!"
Nụ cười của Long Nhị từ từ đọng lại tại khóe miệng, bởi vì hắn nhìn ra nàng là nghiêm túc, phi thường nghiêm túc.
Nàng thật sự muốn gả cho hắn, không phải vì hâm mộ tài mạo của hắn, không phải vì kính ngưỡng thanh danh của hắn, không phải vì nhìn trúng địa vị của hắn…… Trên thực tế, Long Nhị căn bản không biết quá trình hai người bọn họ quen biết đụng chạm nhau như vậy, nàng có thể sinh ra cái dạng tình cảm gì đối với hắn, huống chi tình cảm đó còn phải khắc sâu đến mức nàng muốn gả cho hắn.
Cho nên trọng điểm không phải là nàng muốn gả cho hắn, trọng điểm là nàng muốn gả cho một người. Mà hắn chưa lập gia đình, lại vừa vặn có nhiều chuyện khiến hắn xuất hiện cùng nàng như vậy, nàng cảm thấy có thể dùng điều kiện kia đến trao đổi.
Long Nhị bình tĩnh lại, hắn còn đang nắm tay của nàng, nàng không có tránh đi, mặc hắn nắm. Tay của nàng lành lạnh. Sợ lạnh như vậy, khó trách nàng ăn mặc dày hơn so với người khác như vậy.
Hắn nắm tay của nàng, cảm giác tay của nàng trong lòng bàn tay của mình từ từ ấm áp lên.
Mặt của nàng hướng về phía hắn, nét mặt của nàng có chút bất an, vừa lo sợ không yên lại tràn trề mong đợi. Ánh mắt của nàng trong suốt, đáng tiếc không có nhiều thần thái, với Long Nhị mà nói, thật là bộ dáng tiểu tội nghiệp.
Hắn tức khắc cảm thấy trong lòng mềm nhũn, hắn sớm quên hết chính mình đã dạy dỗ Lý Kha không thể bị nữ nhân đáng thương mê hoặc, nhưng chính hắn hiện tại chính là bị mê hoặc mất rồi.
Hắn biết rõ nàng còn có bí mật, nhưng hắn muốn làm thỏa mãn ước nguyện của nàng, cưới nàng!
Thay vì đem cơ hội này cho người khác, khiến cho mình không vui, không bằng liền cưới nàng đi. Dù sao, cũng chỉ là nhiều hơn một đôi đũa ăn cơm mà thôi. Dù sao, nàng thú vị như vậy, về sau có thể giữ ở bên người ngày ngày chọc nàng chơi.
Dù sao, cũng chính là muốn đem nàng cưới vào nhà không thể để cho người khác chiếm lợi được.
"Ta cưới nàng.
"Long Nhị vừa nói lời này ra, trên mặt Cư Mộc Nhi lập tức hiện ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, vẻ mặt kia, giống đột nhiên tách ra mắt sáng quang hái đến. Long Nhị lại nói:"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!