Chương 49: Ngoại truyện 2: Anh đẹp trai hơn nhiều

Khi mới nhận giấy đăng ký kết hôn, Thẩm Tử Ngôn đã phàn nàn rằng Kỷ Đồng Quang và Lương Trản quá nhanh chóng chuyển sang chế độ vợ chồng, dường như chưa hề trải qua quá trình yêu nhau.

Lúc đó, Lương Trản rất muốn phản bác lại, bởi vì cô cảm thấy bọn họ "yêu

"rất nhiệt tình, chuyện này lại không mấy thích hợp nói ra với bạn thân, khiến cô có chút bức bối. Sau bữa tiệc báo hỷ đơn giản kết thúc, cô đã nói với Kỷ Đồng Quang việc này:"Chẳng lẽ chúng ta không giống đang yêu nhau thắm thiết hay sao?"

Kỷ Đồng Quang: "…Thực ra Chu Châu cũng nói như vậy."

Lương Trản: "…Sao hai người họ đều vậy thế?"

Cô ngẫm nghĩ một chút, liền dịch nửa người lại gần anh: "Vậy anh nói thật đi, bản thân anh thấy thế nào?"

Kỷ Đổng Quang vươn tay khẽ nhéo sau gáy cô: "Anh biết em không bao giờ vì chuyện đại sự của người khác mà khiến bản thân phải chịu ấm ức.

"Nói cách khác, anh hiểu rõ hơn ai hết rằng cô thực sự thích anh và muốn dành phần đời còn lại của mình để ở bên anh. Còn đối với anh mà nói, điều này quan trọng hơn bất cứ hành động"show ân ái

"nào khác. Nghe vậy, Lương Trản lại càng tiến đến gần hơn, nói:"Đương nhiên em sẽ không chịu ấm ức, nhưng em sợ anh cảm thấy thiệt thòi."

Kỷ Đồng Quang bất ngờ bật cười: "Em nghĩ đi đâu thế? Sao anh lại chịu thiệt thòi cơ chứ?

"Lương Trản ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiệc cưới cô có thể không coi trọng, nhưng nếu anh có thể xin nghỉ phép thì hai người sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Kỷ Đồng Quang:"Em muốn đi đâu nào?"

"Đi đâu cũng được, quan trọng là chúng ta sẽ có một kỳ nghỉ của riêng hai người." Lương Trản nói: "Nhưng em nhớ là anh đang có một dự án cần phải thường xuyên có mặt giám sát tại công trường, nên sắp tới có lẽ không thể xin nghỉ đúng không?"

Kỷ Đồng Quang: "…Anh xin lỗi."

Lương Trản lập tức nói rằng cô không có ý trách anh.

"Chỉ là em nghĩ, vốn dĩ anh không hề dùng đến ngày nghỉ phép cho việc kết hôn, đợi đến khi nào dự án này kết thúc, sau đó gộp chung ngày nghỉ phép kết hôn và ngày nghỉ phép năm lại, vậy công ty anh chắc sẽ phê duyệt thôi nhỉ?"

"Đến khi dự án này kết thúc có lẽ cũng đến cuối năm rồi." Giọng điệu Kỷ Đồng Quang có phần rối rắm.

"Cuối năm thì càng tốt chứ sao!" Cô mỉm cười: "Nếu có thể để đến qua Tết mới dùng đến ngày nghỉ thì càng tốt, như vậy, mọi người đến mùng tám đã phải đi làm, còn chúng ta vẫn có thể đi chơi."

Kỷ Đồng Quang suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý nên lập tức đồng ý.

"Tiếp theo chúng ta có thể từ từ cân nhắc xem nên đi chơi ở đâu." Lương Trản lật người lại, bắt đầu nhìn lên trần nhà mặc sức tưởng tượng: "Thực ra em không mấy hứng thú với Maldives, hiếm lắm với có kỳ nghỉ dài như vậy, hay là chúng ta đến chỗ nào đó ý nghĩa một chút.

"Việc cân nhắc này đã kéo dài trong hai tháng. Trong khoảng thời gian đó, Lương Trản cũng tham khảo thêm ý kiến của một người đam mê bất diệt với du lịch, đó là cô bạn thân của mình, xem có địa điểm nào không quá đông khách du lịch, nhưng lại là nơi chắc chắn sẽ không hối tiếc khi đi. Thẩm Tử Ngôn:"Thực ra thì…"

Lương Trản: "…"

Thẩm Tử Ngôn nghiêm nghị: "Bình thường tớ hay nói với cậu rằng tớ đi du lịch, hầu như những lần đó đều ở trong khách sạn ngủ, ngủ dậy thì nếu không đi mua sắm sẽ vẽ bảo thảo."

Lương Trản: "…"

"Nhưng nói thật thì nghỉ tuần trăng mật của cậu chắc cũng chẳng khác tớ đi chơi là bao." Thẩm Tử Ngôn lại nói: "Chẳng lẽ cậu lại hy vọng cùng Kỷ Đồng Quang đi ngắm đủ loại danh lam thắng cảnh?"

"……"

"Tóm lại là tớ thấy bạn bè xung quanh đi hưởng tuần trăng mật, bất luận là đi đâu, thì đều dành phần lớn thời gian ở trên giường."

Tuy rằng câu nói này thực sự hơi thô thiển, nhưng Lương Trản phải thừa nhận rằng cô bạn mình nói cũng có lý.

"Thôi bỏ đi."

Cô nói: "Vậy thì tớ chẳng cần quá quan tâm tới điều đó nữa."

"Vậy mới phải chứ." Sau khi Thẩm Tử Ngôn "sửa lại" khái niệm về tuần trăng mật của Lương Trản, cô ấy cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Thực ra tớ thấy hai cậu có thể ra nước ngoài, ví dụ như nơi trước đây anh ấy từng học chẳng hạn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!