Chương 44: Buôn chuyện trong ngành

Sau bài khi "tập thể dục

"buổi sáng kết thúc, Lương Trản vẫn còn lại một chút sức lực, nhưng cô không muốn dùng nó cho việc ra khỏi giường. Cô lười biếng không buồn nhúc nhích, ôm chặt chăn bông, hai mắt lờ đờ, như thể có thể ngủ lại bất cứ lúc nào. Thấy vậy, Kỷ Đồng Quang cũng không vội vã rời giường. Anh nằm bên cạnh, vuốt ve mái tóc cô, hỏi đêm qua cô đã mơ thấy những gì. Lương Trản:"…"

Cô không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ tới việc này, sau một hồi do dự, Lương Trản không đáp mà hỏi ngược lại: "Còn anh thì sao, anh đã mơ thấy gì?"

Anh rất bình tĩnh: "Anh mơ thấy em."

Lương Trản hỏi đến cùng: "Mơ thấy em thế nào?"

Lần này, Kỷ Đồng Quang trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.

"Mơ thấy khi chung ta tới đại học S báo danh." Anh nói: "Nhưng giấc mơ không giống với thực tế."

"Không giống ở chỗ nào?" Cô đã lấy lại được tinh thần.

"Anh mơ thấy chúng ta không đi cùng nhau, mà là sau khi báo danh xong mới gặp nhau." Giọng nói của Kỷ Đồng Quang đều đều, chậm rãi tiếp tục: "Sau đó, chú Lương nói vì sự trùng hợp nên chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa, sau khi ăn xong ba mẹ em mới cùng ba mẹ anh về nhà."

"Chỉ vậy thôi á?

"Lương Trản cảm thấy chắc chắn anh chưa nói ra trọng điểm. Nhất định không chỉ có thế. Kỷ Đồng Quang nói tiếp:"Trong bữa ăn, đột nhiên chú Lương nói đến việc em bị đổi khoa."

"Sau đó hai người cãi nhau một trận, rồi em chạy ra ngoài, anh không yên tâm nên đuổi theo tìm em."

Trên thực tế sau cuộc ân ái, hầu hết các chi tiết đều đã trở nên mơ hồ, nhưng Kỷ Đồng Quang vẫn nhớ rất rõ tình tiết sau cuộc rượt đuổi đó. Bởi vì Lương Trản trong mơ quá giống với cô thường ngày.

Cô đang ngồi trên băng ghế dài dưới bóng cây, dụi mắt than thở với anh, cuối cùng anh đã cố thử vươn tay ra kéo cô vào lòng.

Kết quả là khi anh ôm cô, đột nhiên cô lại hỏi thẳng anh rằng Kỷ Đồng Quang có phải anh thích em không?

Có lẽ Kỷ Đồng Quang trong giấc mơ mới bước vào tuổi trưởng thành, bởi vì câu hỏi này đã khiến anh thất thần một lúc lâu và không lên tiếng thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Sau đó, Lương Trản đã đẩy anh ra và nói anh không muốn nói thì thôi.

"Anh đã rất lo lắng, anh muốn cho em biết rằng anh thích em, thích em hơn bất cứ người nào, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, sau đó thì tỉnh dậy.

"Khi vừa mở mắt, anh lại thấy người trong mộng vẫn nằm trong vòng tay mình, hơn nữa còn đang mơ màng gọi tên anh. Trong phút chốc, tất cả những lo lắng phiền muộn do giấc mơ đem lại đều bị xóa sạch, nên anh mới chỉ nằm đó ngắm nhìn cô. Lương Trản:"…"

Cô nhàn nhạt nói: "Rốt cuộc là anh mơ thấy cô Lương Trản nào ấy chứ, đâu có phải là em."

Kỷ Đồng Quang thừa nhận điều này, nhưng anh vẫn không buông bỏ những khúc mắc liên quan tới giấc mơ.

"Bây giờ tới lượt em rồi, rốt cuộc là em đã mơ thấy gì?"

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Lương Trản cũng nói.

"Thực ra là mơ thấy một việc đã thật sự xảy ra, nhưng trước đây em đã hoàn toàn quên mất." Cô nói: "Haizz, xem ra từ nhỏ cho tới lớn lúc nào anh cũng chẳng thiếu người theo đuổi."

"Khi học ở nước ngoài chắc chắn cũng không ít nhỉ?

"Kỷ Đồng Quang nhớ lại, nói thực ra cũng vẫn ổn, vì đại đa số mọi người đều không thể theo kịp thời gian biểu của anh, nên có muốn theo đuổi cũng đành chịu. Còn về việc kết bạn trên mạng, ngoại trừ những việc làm ăn chính đáng ra thì anh không mấy để ý đến mọi người. Lương Trản:"Vậy bình thường anh không có thú vui gì sao?

"Kỷ Đồng Quang ngẫm nghĩ và nói rằng nếu nhất định kiếm cho mình một vài thú vui nào đó thì thực sự là có. Lương Trản:"Cái gì?"

Sắc mặt anh có chút lo lắng, đáp: "Tìm những gì liên quan tới em ở Weibo của Thẩm Tử Ngôn."

"Anh còn nhớ cô ấy từng vẽ lại tất cả những gì em và cô ấy đã từng nhìn thấy trong các lần ở cùng nhau và anh đã âm thầm theo dõi chúng."

Lương Trản lần thứ hai cảm thấy bất lực: "…."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!