Mục tiêu từ sự nghiệp của Kỷ Đồng Quang là gì? Là tự thiết kế một ngôi nhà sau đó sống cùng người mà mình thích. Lương Trản đã không khỏi kinh ngạc khi nghe về mục tiêu này của anh.
Bởi vì từ trước tới giờ, cô luôn nghĩ rằng với khả năng của anh, thì ít nhất anh sẽ có tham vọng thiết kế một công trình mang tính bước ngoặt đặt ở thành phổ nổi tiếng nào đó, nhưng không ngờ tới mọi việc lại đơn giản như vậy.
Nhưng trong mắt Kỷ Đồng Quang, việc này lại không hề đơn giản chút nào. Bởi vì chỉ riêng việc làm thế nào để được ở bên người mình thích cũng đã khiến anh quay cuồng trong suốt mười lăm năm trời.
Lúc này Lương Trản lại hỏi rằng mục tiêu này của anh còn được tính hay không, làm sao anh có thể không vui mừng cơ chứ?
Điều quan trọng nhất là mặc dù cô không trực tiếp trả lời cho việc đó, nhưng câu "lương y như từ mẫu
"lại chính xác là trong câu chuyện cười mà trước đây anh đã nói với cô khi đề cập đến mục tiêu của mình. Trong khi Kỷ Đồng Quang đang đắm chìm trong niềm vui sướng của mình thì Lương Trản đã chạm vào dây an toàn một lần nữa và tháo nó ra."Hai phút nữa là em muộn giờ làm rồi."
Cô nói: "Em đi trước nhé."
Trước khi mở cửa xe, cô lại quay lại nói thêm: "Nếu mục tiêu đó không được tính nữa thì cứ coi như em chưa nói gì."
Kỷ Đồng Quang ngay lập tức phản ứng lại: "Đương nhiên là còn tính rồi!"
Quen biết đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Lương Trản nghe thấy anh nói với giọng điệu đầy phấn khích như vậy.
Sự công nhận này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô bước ra khỏi xe, đi vào tòa nhà công ty, nhưng sau khi vào đến bên trong lại dừng lại vẫy tay tạm biệt anh.
Và Kỷ Đồng Quang cũng đang mỉm cười, anh biết cô không nhìn thấy nhưng vẫn giơ tay vẫy về phía cô.
Sau đó, anh quay đầu xe rồi rời đi, đến văn phòng liền lập tức tìm chiếc điện thoại còn chưa mở máy lên lần nào.
Các đồng nghiệp trong nhóm hôm qua tụ tập tới khuya, lúc này chỉ có vài người đã tới công ty, có một đồng nghiệp nhỏ hơn anh hai tuổi, thường ngày luôn gọi anh là anh Kỷ.
Lúc này, đối phương thấy anh đang cầm theo chiếc hộp điện thoại đi ra ngoài, còn tưởng anh lại nhận được nhiệm vụ khủng khiếp nào đó, nên vội vàng chạy tới nghe ngóng.
"Anh Kỷ, anh đi đâu thế? Hôm nay phải ra công trường sao?"
"Không cần." Kỷ Đồng Quang trả lời, ngữ khí mang theo ý cười: "Tôi ra ngoài đưa đồ cho bạn gái."
"Ồ không cần tới công trường là tốt… Chờ đã, bán gái? Anh có bạn gái rồi á? Từ khi nào thế? Chẳng phải tối qua anh còn nói mình là cẩu độc thân hay sao?"
Kỷ Đồng Quang nhớ lại, quả đúng là anh có nói vậy.
Tối qua trong bữa tiệc ăn mừng, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau, trong đó có một đồng nghiệm bị vợ liên tục gọi tới giục về nhà, sau một hồi nịnh nọt vợ mình, anh ta còn quay lại giả bộ tức giận quát mắng trước mặt mọi người, cuối cùng đã bị cả đám chế giễu.
Thậm chí Kỷ Đồng Quang còn nói đùa với người đồng nghiệp đó rằng đừng bao giờ chọc tới những chú cún độc thân như bọn họ.
Thế nhưng, vừa dứt lời chẳng được bao lâu thì anh lại bị Thẩm Tử Ngôn gọi cấp tốc tới đồn cảnh sát.
Nghĩ đến đây, Kỷ Đồng Quang không khỏi bật cười.
"Mới có mười phút trước." Anh nói.
Cậu đồng nghiệp ngay lập tức tỏ ra đau lòng, nói cái gì mà đúng là trai đẹp muốn thoát ế một cái là có thể thoát được ngay.
Kỷ Đồng Quang vội tới đưa điện thoại cho Lương Trản nên đi xuống lầu mà không nghe thấy câu nói đó của cậu ấy.
Lúc này, là thời điểm đông người ra vào nhất của khu trung tâm, vì vậy anh phải đứng đợi năm phút đồng hồ mới tới lượt thang máy.
Sau khi xuống sảnh, rồi băng qua ngã tư đường tới tòa nhà đối diện, lúc đó tầng một phòng khám của Lương Trản đã có vài bệnh nhân đang đợi khám.
Hầu hết những bệnh nhân thường xuyên đến phòng khám đều đã xem qua video phát sóng trực tiếp của Lương Trản và đa phần đều có ấn tượng với khuôn mặt của anh. Vì vậy, nhất thời mọi người đều quay lại nhìn về phía anh.
Bệnh nhân thì đã đành, nhưng ngay cả mấy nhân viên ở quầy lễ tân đã quen mặt anh cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!