Tuy rằng phát sinh sự việc xấu hổ khi bị lộ chuyện tình yêu thời "gà bông", nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Lương Trản vừa tự nhủ với bản thân rằng phải thật bình tĩnh, vừa đồng thời xác nhận lại một lần nữa với đồng nghiệp tại phòng khám số ba về những lưu ý cần tránh của ba Lộ Thanh Dương.
Biểu hiện của cô quá thản nhiên, đến mức đồng nghiệp muốn hóng chuyện thêm cũng không dám hỏi quá nhiều, chỉ trả lời câu hỏi của cô theo đúng phận sự của mình.
Lương Trản nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi nói phía đối diện có một trung tâm thương mại, trong đó có một nhà hàng Quảng Đông không tồi, cháo và súp đều ngon, có thể qua thử cũng được.
Lộ Thanh Dương còn chưa lên tiếng, thì ba mình đã gật đầu đồng ý: "Được, được, nghe theo tiểu Lương."
Lương Trản: "…Vậy thì đi thôi."
Sau đó, ba người cùng nhau rời khỏi phòng khám.
Lương Trản nói với nhân viên lễ tân một tiếng, rằng hôm nay mình tan làm sớm một chút.
Vì hôm nay cô không còn bệnh nhân nào nữa, nên về sớm một lúc cũng không phải vấn đề gì to tát, vì vậy nhân viên lễ tân cũng chẳng hỏi han gì thêm.
Cô dẫn theo hai ba con họ Lộ băng qua đường, lần theo trí nhớ của mình vào trong tâm thương mại và tìm thấy nhà hàng Quảng Đông bên trong.
Bọn họ rất may mắn, vì lúc này chỉ còn lại một phòng bao cuối cùng, nhân viên phục hỏi bọn họ có muốn phòng đó hay không, cả Lộ Thanh Dương và Lương Trản đều đồng thanh: "Muốn!"
Các món ăn đều do Lương Trản gọi, thứ nhất là do cô quen với nhà hàng này, thứ hai là vì cô là bác sĩ, nên hiểu những gì cần kiêng kỵ.
Khi nhìn vào thực đơn, Lương Trản nhận thấy ba Lộ đang nhìn mình, ánh mắt vừa tò mò vừa mãn nguyện, khiến cô trong tiềm thức cảm thấy có chút lo lắng.
Không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều hay nhạy cảm, nhưng trong hai năm qua, Lương Trản đã được đón nhận quá nhiều sự quan tâm của người lớn.
Vậy nên vào lúc này, cho dù ba Lộ không nói gì, thì cô cũng mơ hồ biết được chủ đề chính trong bữa ăn hôm nay sẽ là gì.
Quả nhiên là vậy, sau khi gọi đồ ăn, ba Lộ đã mỉm cười nói cảm ơn sự giúp đỡ của cô hôm nay.
Lương Trản lập tức xua tay:"Không cần, không cần đâu ạ, bác khách sáo quá rồi, con cũng chỉ nói với đồng nghiệp một tiếng mà thôi, hơn nữa vừa rồi bác sĩ Tô cũng đang không có bệnh nhân."
"Đúng rồi, bác nghe Thanh Dương nói, con đã là bác sĩ chính rồi."
"……Dạ vâng." Lương Trản gật đầu: "Sau khi tốt nghiệp không lâu, con đã thi lên được bác sĩ chính, năm đó chính sách chưa thay đổi, đơn giản hơn hiện tại nhiều."
"Con không cần khiêm tốn vậy đâu."
Ba Lộ nói: "Gia đình bác cũng có người làm bác sĩ, nên bác biết việc thi cử khó khăn thế nào."
Lương Trản chỉ có thể ngại ngùng mỉm cười, nói thực ra cô cũng là gặp may.
"May mắn là may mắn, một cô gái giỏi giang như con, chắc chắn phải có tài năng thực sự." Ba Lộ hết lời khen ngợi: "Chẳng trách năm ấy Thanh Dương làm loạn tới mức đó."
"Ba!" Lộ Thanh Dương thực sự không muốn chọc tức Lương Trản, lập tức ngăn lại: "Đều là chuyện trước đây rồi, bây giờ ba còn nhắc lại làm gì?"
"Tại sao không được nhắc lại?"
Ba Lộ trừng mắt: "Con suốt ngày bận đông bận tây, chẳng thèm tìm bạn gái, còn không cho ba đề cập tới?"
"……Chuyện này thì có liên quan gì tới việc con tìm đối tượng?" Lộ Thanh Dương đau đầu, dứt khoát nói toạc ra: "Ba đừng thăm dò ý Lương Trản nữa, con và cô ấy là bạn bè, hơn nữa người ta cũng có đối tượng rồi, ba đừng chọc ngoáy lung tung."
"Cái gì? Tiểu Lương có bạn trai rồi à?" Ba Lộ ngạc nhiên.
"Á…" Lương Trản nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của Lộ Thanh Dương, có chút hoảng hốt, gật đầu: "Đúng ạ, con có bạn trai rồi."
Ba Lộ cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng sau một hồi, ông lại tò mò hỏi: "Bạn trai của tiểu Lương làm nghề gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!