Chương 28: Quá đẹp trai thực sự không phải là lỗi của anh ấy

Theo cách nói của Thẩm Tử Ngôn thì thực ra không phải là hoàn toàn không có cảm giác, nên hãy cứ thế mà xông lên.

"Nếu không thì thật lãng phí, hơn nữa vừa hay anh ấy còn thích cậu."

Lương Trản: "Chẳng phải vấn đề đang ở chỗ anh ấy thích tớ hay sao?

"Tớ hiểu rõ đức hạnh của bản thân mà, a Ngôn." Cô thở dài một hơi: "Cho dù tớ thực sự có chút thích anh ấy, vậy thì có lẽ cũng chỉ là thấy sắc mà nảy sinh ý đồ, hoàn toàn khác so với việc anh ấy thích tớ."

Trong một mối quan hệ mà tình cảm của hai người dành cho nhau cách biệt quá lớn, cho dù có ở bên nhau thì cũng không thể kéo dài được lâu.

Giống như những gì lần trước Lương Trản đã nói khi từ chối Kỷ Đồng Quang, trong tình huống này nếu đổi thành người khác, cô sẽ vui vẻ chấp nhận, không những có thể tạm thời né tránh được sự thúc ép của ba mẹ, mà còn có một người ân cần hỏi han chăm sóc cô, vậy thì cớ sao không đồng ý chứ.

Còn về việc sau này đối phương có không chịu đựng được cô vậy thì cũng không quan trọng.

"Nói như vậy cũng không sai, nhưng tớ cảm thấy nếu mình thích ai đó mười lăm năm, sau đó đối phương cũng có chút cảm tình với tớ, nhưng chỉ lo lắng rằng hẹn hò với tớ đến cuối cùng sẽ chỉ đem lại tổn thương cho tớ, thì tớ vẫn hy vọng được hẹn hò với người ta."

Thẩm Tử Ngôn nói: "Chuyện của sau này thì sau này hãy tính, ít nhất là trong thời điểm hiện tại, nguyện vọng lớn nhất của tớ là được ở bên cạnh người ta."

Lương Trản nghe vậy không khỏi nhíu mày: "Sao những lời cậu nói nghe quen tai vậy chứ?"

"Khoan đã… Có phải là bản thảo lần trước cậu chạy deadline khi ở nhà tớ không?"

Thẩm Tử Ngôn: "??? Đúng vậy."

"Nhưng việc này không quan trọng được chưa, cậu không được đổi chủ đề đánh lạc hướng."

Lương Trản nghe giọng điệu kích động của cô ấy, vội vàng nhấc điện thoại ra xa tai rồi mới nói tiếp tục: "Được rồi, tớ hiểu ý của cậu, cậu để tớ suy nghĩ thêm đã."

Thẩm Tử Ngôn không còn cách nào khác: "Được, vậy cứ suy nghĩ cho cẩn thận, tớ tiếp tục vẽ đây."

"Cậu đừng có đảo lộn ngày đêm nữa, không thì đến chỗ tớ đi." Trước khi dập máy, Lương Trản kìm không được hỏi.

"Không sao, những thứ tớ vẽ bây giờ đều không phải sản phẩm thương mại, nên không chết được đâu." Thẩm Tử Ngôn nhẹ nhàng nói: "Là do nhàn cư vi bất thiện, nhàm chán quá nên động não chút cho vui thôi, đừng lo.

"Lúc này, Lương Trản mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó cô lại dặn dò thêm vài câu, bảo cô ấy chú ý ăn uống, nghỉ ngơi điều độ, nghe thấy Thẩm Tử Ngôn nói đồng ý cô mới kết thúc cuộc gọi. Ngày hôm sau, cô đã có một ngày ngủ quên giờ giấc đúng như mong muốn. Thứ ba, vừa quẹt thẻ điểm danh xong liền bị cô gái ở quầy lễ tân gọi lại."Bác sĩ Lương, bác sĩ Lương!"

"Bác sĩ Lương, chị đến rồi à!"

Lương Trản: "…"

"Có chuyện gì không? sếp tìm tôi hay là có bệnh nhân tới?" Đây là phản ứng đầu tiên của cô.

"Không không." Cô gái ở quầy lễ tân phủ nhận ngay lập tức.

"Vậy thì?"

"Hôm qua em đã thấy trợ lý mới của chị rồi!"

Lương Trản như bừng tỉnh: "À, tiểu Diệp phải không, hôm qua cậu ấy tới báo cáo rồi đúng không?"

Cô gái trẻ hào hứng gật đầu: "Hôm qua anh ấy mặc áo trắng để chụp ảnh thẻ, đẹp trai chết em rồi, chị đào được anh ấy ở đâu thế?"

Lương Trản: "Ở công ty cũ của chị, cậu ấy là bác sĩ chị hướng dẫn, trước đó chị từ chức, cậu ấy cũng nói mình không muốn ở lại bên kia làm việc nữa, sau đó chị nghe lãnh đạo nói công ty mình cũng đang tuyển người, nên bảo cậu ấy đến thử xem sao."

"Chờ đã, chị là bác sĩ hướng dẫn của anh ấy?"

Hai người lập tức cụp mắt chán nản: "Vậy chẳng phải anh ấy mới tốt nghiệp sao?"

"Tốt nghiệp hồi mùa hè năm ngoái." Lương Trản thành thật nói: "Cùng trường với chị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!