Lương Trản thực sự không thiếu kinh nghiệm trong việc dạy mọi người chơi bida. Từ những cô bạn gái của mấy cậu bạn thời cấp ba của Lộ Thanh Dương, rồi đến những người bạn cùng trường đại học, có lẽ số người đó phải xếp hàng dài từ cổng trường đại học S đến ga tàu điện ngầm phía đối diện mất.
Nhưng kể từ khi tốt nghiệp đại học rồi học tiếp lên Thạc sĩ, cô không còn chơi bida nữa.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, là bởi vì trong lúc học Thạc sĩ cô quá bận rộn, đừng nói đến việc dạy người khác, ngay cả để bản thân thư giãn một chút cũng là điều quá xa vời.
Đến bây giờ cũng đã bốn năm mới cầm lại gậy đánh bida, "học sinh
"còn là Kỷ Đồng Quang, nên Lương Trản khó tránh khỏi căng thẳng. Khi biểu diễn tư thế cầm gậy, cô vẫn có chút không yên tâm, phải quay đầu hỏi lại Lộ Thanh Dương đang đứng bên cạnh:"Em không nhớ sai chứ?"
Lộ Thanh Dương: "Đương nhiên là không rồi."
Coca cũng đã được mang tới, Lộ Thanh Dương cầm lấy một lon, đang muốn tìm một cớ nào đó để rời đi, lại nghe thấy cô nói thế một câu: "Hay là anh đến dạy đi."
"Chẳng phải hai người rất hợp nhau sao?"
Lương Trản nói: "Quả thực là đã bốn năm rồi em chưa chơi lại."
Lộ Thanh Dương: "….
"Anh ta suýt chút nữa ngã từ trên tường xuống vì tình huống này, cũng may đúng lúc này có một người phục vụ tới gõ cửa, nói bên ngoài có người tìm anh ta. Lộ Thanh Dương lập tức đặt lon Coca xuống:"Em cứ dạy trước đi, anh còn có chút việc.
"Sau đó, liền vẫy tay chào rồi quay người ra khỏi phòng bao. Lương Trản không còn cách nào khác, đành căng da đầu đâm lao theo lao. May mắn là trước đây kinh nghiệm của cô quá đủ, trình độ cũng không tồi, nên sau một vài lần thử cô đã tìm lại được cảm giác. Lương Trản đưa cây gậy đánh bóng trong tay cho Kỷ Đồng Quang, bảo anh cầm nó như cô vừa làm. Với chỉ số IQ của Kỷ Đồng Quang, tất nhiên anh sẽ không mắc sai lầm nực cười trong một trò chơi mới học như này, dường như ngay lập tức anh đã có thể cầm gậy một cách chuẩn xác."Đúng." Lương Trản gật đầu, chỉ vào quả bóng màu trắng ở giữa bàn, nói: "Anh đang ở vị trí này, đánh bóng ở góc độ như vậy là vừa phải.
"Kỷ Đồng Quang cúi người, nhưng chưa đợi cô chỉ bước tiếp theo đã đứng thẳng người dậy. Lương Trản:"Sao thế?
"Anh cởi cúc áo vest ra, nói rằng mặc áo này hoạt động rất bất tiện. Nói xong, liền nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi cởi bỏ chiếc áo vest được cắt may cầu kỳ. Lương Trản nghĩ đến đường eo và cơ bụng của anh khi vừa rồi cúi xuống, nhất thời có chút khô miệng. Cô ừm một tiếng:"Cũng có lý." Sau đó xoay người mở một lon Coca, uống hai ngụm, nói: "Được, tiếp tục thôi."
Ngay khi vừa dứt lời, anh lại cúi người xuống lần nữa. Còn Lương Trản cũng nghiêng người về phía trước, áp lên lưng và cánh tay anh, giúp anh điều chỉnh tư thế và điểm lực để phát bóng.
Lúc này, trên người anh chỉ còn lại áo sơ mi trắng, còn cô cũng chỉ mặc mình chiếc váy dự tiệc, cùng chiếc gậy đánh bóng mang theo hơi ấm khác hoàn toàn với nhiệt độ trong câu lạc bộ cách lớp quần áo truyền tới, khiến cô suýt chút nữa không cầm chắc nổi cây gậy.
Để tránh cho bản thân lộ ra điểm bất an và lúng túng, Lương Trản chỉ có thể hít sâu một hơi, không nhìn lên sườn mặt anh, mà tập trung hoàn toàn vào việc giải thích cặn kẽ cho anh cách điều chỉnh lực thế nào để phát bóng, cũng như làm cách nào để tìm đúng điểm tiếp xúc giữa gậy và bóng.
Tuy nhiên, để dạy người chơi bida theo cách này thật khó để tránh việc chạm vào tay anh. Sau hai lần, Lương Trản cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi, nhịp tim cũng bắt đầu tăng dần.
Nhưng đây không phải là điều khiến cô suy sụp nhất, mà là Kỷ Đông Quang học rất nhanh, cô vừa giảng anh đã lập tức hiểu ngay.
Đồng thời với đó, anh lại trực tiếp quay đầu lại hỏi cô: "Thế này đúng không?"
Vì vậy hơi thở của anh lướt qua chiếc cổ đang để lộ ra ngoài của cô, khiến cô một lần nữa khó có thể giữ vững lý trí, theo bản năng buông tay lùi lại nửa bước.
"……Đúng." Lương Trản gật đầu: "Anh có thể thử đánh bóng đi xem sao."
"Được!!!" Dường như anh không hề bị ảnh hưởng bởi sự tiếp xúc thân mật vừa rồi, chỉ với một động tác, đã đánh được trái bóng màu trắng kia vào lỗ.
Lương Trản phải thừa nhận rằng anh thực sự là người học nhanh nhất trong những người mà cô đã từng dạy.
Nhưng đây cũng là điều rất dễ hiểu, bida vốn là bộ môn thể thao thử thách trí não. Anh thông minh như vậy mà không học được mới là điều cần phải cảm thấy kì lạ.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô lại lấy thêm một chiếc gậy đánh bóng khác, vừa thực hành vừa giải thích quy tắc cho anh.
Sau khi giải thích, Lương Trản cảm thấy khát nước kinh khủng, nên đã uống cạn lon Coca của mình, rồi nói: "Tuy nhiên, thông thường mọi người chơi bida chỉ để giải trí, nên cũng sẽ không phân biệt quy tắc rõ ràng như vậy."
Anh gật đầu: "Có thể hiểu được."
Một lúc sau, anh lại đột nhiên hỏi: "Là ai dạy em chơi bida, Lộ Thanh Dương sao?"
"Cũng không hẳn." Cô phủ nhận: "Nhưng quả thực là em xem anh ta chơi nên mới học được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!