Chương 24: Bây giờ cô nhảy xuống hố có được không?

Thực ra cái mà Lương Trản muốn nói không phải là câu này. Nhưng khi thấy Kỷ Đồng Quang phải nín thở vì câu trước đó của mình, nên cô không kìm được muốn trêu anh một chút.

Kết quả là biểu hiện của anh còn phức tạp hơn.

Anh vô thức bóp chặt trai nước mát trong tay, lúc này đột nhiên thả ra khiến chiếc chai phát ra tiếng tiếng động.

Ngay giây tiếp theo, cuối cùng anh cũng lên tiếng: "Em không để ý chứ?"

Lương Trản: "…

"Trước đó, cô thực sự cân nhắc đến việc mình có để ý, phiền phức với hành động đó của anh hay không. Nhưng vì anh hỏi như vậy, nên cô cũng không thể né tránh mà không trả lời. Lương Trản suy nghĩ kỹ càng, đầu tiên là tối qua anh say rượu, cho dù ôm hay hôn cũng không phải là hành động khi tỉnh táo mà ra, thứ hai, bọn họ đã từng lên giường với nhau, hiện tại hôn có hai cái cũng đâu có vấn đề gì."Cũng không có vấn đề gì lắm."

Cô thật lòng nói: "So với việc để ý thì em càng tò mò về lý do hơn."

"Anh thích em à?" Cô lại hỏi.

"……Đúng vậy.

"Cuối cùng anh cũng thừa nhận, tuy âm thanh nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định. Có lẽ cũng là vì Thẩm Tử Ngôn đã đoán đi đoán lại chuyện này từ trước, nên lúc này Lương Trản lại không mấy ngạc nhiên khi nghe Kỷ Đồng Quang thừa nhận. Cô dừng lại bước chân, đứng dưới bóng cây, ngước nhìn lên anh, nói:"Từ khi nào thế?"

Kỷ Đồng Quang trầm mặc một lúc mới đáp: "Từ rất lâu rồi."

Ngược lại câu trả lời này lại khiến cô bất ngờ. Sau đó, cô nghe thấy mình lên tiếng hỏi anh: "Rất lâu là bao lâu?

"Anh mỉm cười nói rằng nếu anh nói ra sợ sẽ khiến cô hoảng sợ. Lương Trản:"Không sao, anh cứ nói đi, dù sao thì khả năng chịu đựng của em cũng rất tốt."

Kỷ Đồng Quang: "…

"Một mặt anh có chút bực bội với phản ứng quá bình tĩnh của cô, mặt khác anh lại cảm thấy cô như vậy mới đúng là cô. Vậy thì nói từ đầu vậy, anh nghĩ. Dù sao thì anh cũng đã nói từ thích ra khỏi miệng rồi, vậy thì kể rõ ngọn nguồn cũng đâu có gì đáng lo ngại nữa chứ?"Năm lớp sáu, trong lớp em có một nam sinh họ Lâm đã bỏ một con rắn chết vào cặp sách em, em còn nhớ không?"Anh hỏi.

"À, nhớ rồi."

Sau khi cô gật đầu, liền lập tức bối rối: "Sao anh lại biết việc này?"

Anh nói rằng mình nghe thấy mấy người trong lớp bàn tán với nhau, rồi cá cược xem cô sẽ khóc hay không khi nhìn thấy con rắn chết đó.

"Anh lo em sợ nên định chạy đến nhắc em."

Khi nói đến đây, anh hơi dừng lại: "Kết quả là em không những chẳng sợ hãi chút nào mà còn ném con rắn đó lên bàn cậu bạn họ Lâm kia.

"Lương Trản không lên tiếng. Còn anh khi thấy vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, chẳng hề có chút dao động nào, nên tiếp tục:"Ừm, ánh mắt của em khi ném con rắn đó cũng gần giống như bây giờ."

"Lúc ấy, anh cảm thấy em thực sự rất ngầu, hoàn toàn không giống với những cô bạn khác."

"Đương nhiên là hiện tại anh vẫn cảm thấy vậy."

Lương Trản cụp mắt, nói: "Thực ra em rất cảm ơn cậu bạn đó."

"Khi ấy, cậu ta bỏ con rắn chết vào cặp sách để dọa em, nhưng cũng nhờ vậy em mới biết mình thực sự không sợ xác động vật. Sau đó, trong giờ học giải phẫu Sinh học hồi cấp ba, giáo viên thấy em là nữ sinh duy nhất dám dùng dao ra tay, nên liên tục nhờ em giúp trình diễn giải phẫu để làm ví dụ."

"Vì thế nên sau này em mới chọn ngành Y?"

Kỷ Đồng Quang hỏi.

"Không phải đâu." Cô phủ nhận: "Khi điền nguyện vọng ngành học, em thậm chí còn không biết mình thích cái gì, chỉ thấy ngành nào đang hot thì điền ngành đó."

Nhưng Lương Trản cũng biết rằng với thành tích của mình thì cô hoàn toàn không thể "bén duyên

"với những ngành nghề như xây dựng hay là xe cộ máy móc. Nên không thể tránh khỏi việc cô sẽ bị chuyển đến khoa mà mình không hề có hứng thú, sau khi điền những ngành học phổ biến vào phiếu nguyện vọng, cô ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng điền thêm ngành Răng hàm mặt vào sau cùng."Khi đó ba em còn nói với em rằng, Nha khoa cũng là ngành Y, phải mổ xẻ xác chết, bảo em nên cân nhắc thật kỹ." Cô nói: "Nhưng em thực sự không sợ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!