Chương 20: (Vô Đề)

Kỷ Đồng Quang không bao giờ có thể tưởng tượng rằng, sau gần mười năm, anh và Lộ Thanh Dương lại trao đổi liên lạc với nhau, còn hẹn nhau ra ngoài uống rượu.

Tuy rằng hôm đó hai người trao đổi số điện thoại của nhau trong nhà vệ sinh tại nhà hàng của anh trai anh ta, rồi đến chạng vạng ngày hôm sau, Lộ Thanh Dương gọi tới, hỏi anh buổi tối có thể ra ngoài uống vài chén hay không, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đồng ý.

Địa điểm là do Lộ Thanh Dương chọn, là một nhà hàng không quá đông đúc. Kỷ Đồng Quang mới về nước không được bao lâu, nên chẳng mấy quen thuộc với đường xá của thành phố S, từ công ty tìm được tới đó, cũng mất khá nhiều công sức.

Thấy anh xuất hiện, Lộ Thanh Dương không hề tỏ ra bất ngờ, mà lắc lắc ly rượu trong tay về phía anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Đến cũng đã đến rồi, cứ hằm hè với nhau cũng chẳng có ích gì. Nghĩ vậy, Kỷ Đồng Quang liên đi tới ngồi xuống bên cạnh quầy bar.

Lộ Thanh Dương hỏi anh muốn uống gì: "Nơi này ít người vậy thôi, chứ rượu ở đây ngon hơn bất cứ quán bar nào ở thành phố S."

Anh lắc đầu: "Tối nay tôi còn có việc, không được uống rượu, một cốc nước lạnh là được rồi."

"Công việc của cậu bận rộn vậy sao?" Lộ Thanh Dương có chút bất ngờ: "Cậu làm về ngành gì vậy?"

"Kiến trúc." Anh trả lời không chút giấu giếm.

Thực ra, nếu không phải Lộ Thanh Dương gọi tới, thì hiện tại anh vẫn đang tiếp tục chỉnh sửa bản vẽ. Mai là thứ ba, anh có hẹn bàn bạc cụ thể với phòng kế hoạch, mọi thứ đã sẵn sàng, kết quả là đột nhiên bên A thay đổi ý kiến, nói rằng muốn làm theo thiết kế ban đầu, khiến anh phải chỉnh sửa cả nửa ngày, đến giờ vẫn chưa xong.

Nhưng những sửa đổi cuối cùng không mấy phức tạp, lát nữa quay lại làm nốt cũng chưa muộn.

"Vậy cũng vất vả nhỉ." Lộ Thanh Dương cũng có một vài người bạn trong ngành xây dựng, nên có chút hiểu biết đối với lĩnh vực này.

"Cũng ổn.

"Vốn dĩ Kỷ Đồng Quang đã sớm quen với nhịp độ công việc và không hề phàn nàn về những vấn đề này. Nhân viên phục vụ đã đem nước lạnh tới, anh cầm cốc lên uống một ngụm, rồi đưa mắt về phía Lộ Thanh Dương. Một lúc sau, cuối cùng anh không thể kìm được nữa, lên tiếng hỏi đối thủ năm xưa của mình:"Nếu cậu có gì muốn nói, thì có thể nói rồi."

Lộ Thanh Dương đột nhiên bật cười: "Xem ra cậu thật sự rất thích Lương Trản.

"Kỷ Đồng Quang không đáp lại. Đối với anh mà nói, đây quả thực là một điều không thể nào chối cãi. Còn Lộ Thanh Dương thì sao? Sau nhiều năm như vậy, anh ta nghĩ thế nào về Lương Trản của hiện tại?"Này, cậu đừng có nhìn tôi như vậy, tôi hẹn hò với cô ấy cũng đã là việc của mười năm về trước rồi." Lộ Thanh Dương nói: "Và khi mới chia tay cũng có chút cảm giác không thể buông bỏ mà thôi."

"Vậy sao?"

Kỷ Đông Quang nghe thấy bản thân mình hỏi: "Chỉ một chút thôi à?"

Năm đó, khi bọn họ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, Kỷ Đồng Quang và Lương Trản được xếp cùng một phòng thi với nhau, tại trường cấp ba số hai.

Đối với Lương trản mà nói, địa điểm thi này khá thuận tiện, nó chỉ cách ký túc xá của cô khoảng 500m và cách lớp học của cô 800m, có đi thế nào cũng không mất nhiều thời gian.

Nhưng với Kỷ Đồng Quang, trường học và nhà anh đều cách xa trường cấp ba số hai, địa điểm thi này thực sự không mấy thuận tiện cho anh.

Vì vậy, trong hai ngày diễn ra kỳ thi anh dứt khoát thuê phòng ở một khách sạn gần trường cấp ba số hai.

Vào buổi tối ngày thi đầu tiên, anh cảm thấy bản thân không nhất thiết phải ôn tập thêm nữa, nên xuống lầu hít thở không khí. Khi đi qua cổng trường cấp ba số hai, anh bắt gặp Lộ Thanh Dương và Lương Trản đang cãi nhau.

Lúc đó, hai người họ đã chia tay được gần nửa năm, Lương Trản vẫn luôn chú tâm vào việc học, thành tích càng ngày càng tiến bộ ổn định, còn Lộ Thành Dương có lẽ đã nhận được cả kích lớn sau lần yêu đương này, khiến cả nửa năm cuối cấp lúc nào cũng dậm chân tại chỗ, thậm chí còn không đánh nhau, bài tập về nhà cũng không nghiêm túc hoàn thành.

Ở trường cấp ba số hai, hai người họ nổi tiếng đến mức cho dù Kỷ Đồng Quang chưa từng cố ý dò hỏi, nghe ngóng nhưng vẫn vô tình nghe được tình hình của hai người họ trong lúc đánh bóng.

Mà hiện tại anh lại tận mắt chứng kiến Lộ Thanh Dương tối tăm rồi còn chạy đến cổng trường tìm Lương Trản.

Hai người đứng ở đó, nói là đang cãi nhau, nhưng thực chất là Lộ Thanh Dương đang đơn phương tìm cách cầu xin nối lại tình cảm.

Gió đêm rất mạnh, nhưng ngữ điệu của Lương Trản vô cùng bĩnh tĩnh, mà Kỷ Đồng Quang lại không đứng quá gần hai người họ nên không nghe thấy cụ thể cô đang nói những gì. Điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là, càng về sau, giọng điệu của Lộ Thanh Dương càng kích động, âm thanh càng lúc càng lớn.

Cân nhắc tới việc ngày mai còn phải tiếp tục làm bài thi, Kỷ Đồng Quang có chút lo lắng đến việc tâm trạng của Lương Trản sẽ bị ảnh hưởng bởi mối tình đầu này của cô, vì vậy anh dự tính đi tới ngăn anh ta lại.

Kết quả là vừa ra khỏi góc tường, anh lại nghe thấy rõ ràng câu nói của Lương Trản với Lộ Thanh Dương: "Anh lúc nào cũng nói em không thích anh, vậy thì từ bây giờ trở đi em sẽ không thích anh nữa, chẳng phải là được rồi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!