Cõi lòng Tông Hàng bừng nắng hạ.
Nghe ý của Long Tống, quý cô họ Dịch này đã có phần buông lỏng, khả năng sẽ đồng ý giúp đỡ.
Hắn cảm thấy mình nhìn người rất chuẩn, nhất thời quên mất "tâm lý méo mó", "nhân cách phản xã hội" cũng là lời bình hắn từng ban cho cô. Hắn khoe với A Phạ: "Cậu xem, tôi đã bảo mà, đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy!"
A Phạ không muốn so đo với cái loại não bị nước vào này một chút nào.
Trời không còn sớm nữa, Long Tống nhắc Tông Hàng nên về thôi: Y còn đang tính đi dạo phố chụp mấy pô ảnh, lấy khu chợ đêm làm cảnh nền để chụp tấm hình Tông Hàng lái xe tuk tuk của khách sạn.
Tất nhiên, ảnh chụp là để gửi cho Tông Tất Thắng, viết caption gì kèm theo y cũng đã nghĩ xong rồi: Tông Hàng trải nghiệm cuộc sống của tài xế xe tuk tuk khách sạn, chở khách đến điểm tham quan chợ đêm.
Cốc nước của Tông Hàng chỉ còn lại mỗi đáy. Long Tống lượn phố chọn cảnh trước, bảo hắn uống xong hẵng tới tụ họp.
Thanh toán rồi đi ra, đương lúc chợ đêm sôi động nhất. Quán rượu của Dịch Táp làm ăn rất thuận lợi, chẳng những chật kín khách mà ngay cả bên ngoài cũng đầy người đứng vây quanh. Không biết họ đang tán gẫu điều gì thú vị, thi thoảng lại rộ lên những tràng cười lớn.
Tông Hàng hơi hậm hực, cảm thấy mình như bị sự náo nhiệt này cho ra rìa, ngoái đầu lại nhìn đến mấy lần.
Lần cuối cùng, sắc mặt hắn đột nhiên là lạ.
Hắn giữ A Phạ lại, thấp giọng nói: "Cậu trông, gã kia kìa! Cái gã đang đứng bên cạnh tiệm mát xa đó, chẳng phải chính là tên đàn ông trong bức ảnh cậu chụp sao?"
A Phạ nghoảnh đầu nhìn.
Cách quán rượu tuk tuk không xa có một tiệm mát xa, cửa kính mở rộng, những chiếc ghế mát xa bày lấn cả ra mặt phố, một gã cao to đang đứng đằng sau một trong số những chiếc ghế mát xa ấy, mặc sơ mi màu xanh, cổ và tay áo thêu hoa văn màu sắc.
Thân hình rất cường tráng, cổ áo mở hai khuy, chiếc sơ mi vẫn hơi bó chặt, lộ rõ đường nét cơ bắp hằn lên.
A Phạ hỏi: "Vậy à?"
Đối với A Phạ mà nói, dân Trung Quốc chẳng khác gì dân Tây, đều là người nước ngoài. Cậu ta không phân biệt nổi khuôn mặt của người nước ngoài, theo trực giác thì cứ thay quần áo là đổi thành một người khác.
Tông Hàng khẳng định: "Chắc chắn luôn. Với lại, cậu nhìn xem, hắn cứ dán mắt vào Dịch Táp suốt ấy."
Nhìn một lúc, A Phạ cũng thực sự nhận thấy chút manh mối: Mặc dù gã đàn ông kia che giấu rất tốt, thường xuyên cúi đầu, quay người hoặc đi ra xa ngắm cảnh đường phố, nhưng luôn có những giây phút, ánh mắt khó đoán và đầy vẻ thăm dò của hắn dừng lại trên người Dịch Táp.
Trong lòng A Phạ rờn rợn: "Tên này muốn làm gì thế?"
Tông Hàng huy động kinh nghiệm xem các bộ phim hình sự của mình, cảm thấy người này giống biến thái, một kẻ cuồng theo dõi, một tên tội phạm tình dục tiềm tàng, tóm lại trông thế nào cũng không giống người tốt.
Hắn sai A Phạ: "Cậu đi nói với Dịch Táp một tiếng, để cô ấy tính toán, bất kể người này là ai, ít nhiều cũng có phòng bị."
A Phạ không vui: "Cậu chủ, cô ấy từng hãm hại cậu đấy!"
Tông Hàng đáp: "Cậu làm người đừng nhỏ nhen vậy chứ, cái gì ra cái nấy, lỡ gã đó là tội phạm giết người thì sao? Bình thường Phật tổ dạy cậu thế nào? Nếu vì chúng ta không nhắc nhở mà tối nay cô ấy bị người ta giết, tôi với cậu có thẹn với lương tâm không?"
Hầu hết người dân Campuchia đều tín Phật, Phật tổ hữu hiệu hơn bất cứ điều gì, A Phạ lập tức đi qua.
Tông Hàng lủi vào góc tối ven đường. Chẳng biết tại sao, hắn lại không muốn để Dịch Táp biết đến sự tồn tại của mình. Có lẽ trong lòng tự cảm thấy chuyện giúp người này tốt nhất là nên xong việc rũ áo ra đi, công danh gửi nơi sâu thẳm (*).
(*) Hai câu thơ trong bài "Hiệp Khách Hành" của Lý Bạch.
Hắn đưa mắt nhìn theo A Phạ. Cậu ta giơ tay chọt chọt vào vai Dịch Táp, ghé sát tai cô thì thầm. Dịch Táp đưa cho cậu ta một lon bia Cam, sau đấy quay người tiếp tục chuyện trò rôm rả với khách, không hề liếc mắt về bất kỳ một phương hướng nào.
Bất kể là bị nhìn trộm hay được báo tin, cô dường như đều chẳng bận tâm.
Nếu không phải biết rõ nội tình, Tông Hàng sẽ cho rằng A Phạ chỉ qua đấy mua lon bia.
Vốn còn muốn khen A Phạ biết ngụy trang, nhưng khi người tới trước mắt mới phát hiện cậu ta vẫn cầm lon bia với vẻ mặt ngơ ngác chưa kịp phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!