Tỉnh Tụ hỏi: "Đi chụp gái đẹp à?"
Đinh Thích hỏi cô: "Em cảm thấy cô ấy là người thế nào?"
Tỉnh Tụ trầm ngâm: "Thì chắc là kiểu con gái… gia đình có điều kiện, có người cưng chiều, có người dỗ dành, tính cách tương đối kiêu ngạo."
Cô mỉm cười trả di động cho hắn: "Chưa từng bị dòng đời xô đẩy, dù sao cũng tốt số hơn em!"
Đinh Thích lật người.
Tỉnh Tụ vốn đang ngồi trên người hắn, đang định đi xuống thì hắn lại vươn tay giữ eo cô lại, ra hiệu cho cô khỏi cần.
Vì vậy, Tỉnh Tụ vẫn ngồi nguyên như cũ. Tư thế mờ ám này chứa đựng sự kiềm chế, trong kiềm chế lại có ham muốn thăm dò. Gò má cô nóng ran, nhưng trong lòng lại hí hửng, cảm thấy bầu không khí này thật tuyệt, thân mật như giữa vợ chồng vậy.
Thế là càng thêm cam tâm tình nguyện mà dịu dàng thuận theo.
Đinh Thích hỏi: "Có cảm thấy cô ấy nguy hiểm không?"
Nguy hiểm ư?
Tỉnh Tụ nhớ lại gương mặt vừa nhìn thấy, sau đó lắc đầu.
Có điều cô cũng thông minh: "Có người từng bảo với anh cô ấy nguy hiểm à?"
Đinh Thích thoáng chần chừ. Ngừng một chốc, hắn đột nhiên bỏ qua chủ đề này một cách rất dứt khoát: "Hôm nay mệt quá, ngủ sớm chút đi."
Tỉnh Tụ biết hắn không nói thật. Hôm nay cơ thể hắn không hề mệt mỏi. Có mệt thật cũng hẳn là mệt trong lòng.
Cô nằm xuống cạnh hắn. Trong phòng phảng phất mùi nến đốt.
Người không quá mệt mỏi về thể xác, dù trong lòng có mệt thì cũng khó mà vào giấc nhanh được – Tỉnh Tụ biết hắn vẫn tỉnh.
Bèn kiếm chuyện để nói: "Anh có biết ven sông Hoàng Hà có một thị trấn tên là Thích Khẩu không? Cùng một chữ "Thích" với tên anh đấy."
Đinh Thích đáp: "Biết."
Hắn kể: "Trước giải phóng, ngày giao thông còn chưa phát triển, muốn vận chuyển hàng hóa từ Tây Bắc sang Hoa Bắc, ngoài đường bộ ra thì hầu như phải dựa hoàn toàn vào đường thủy trên sông Hoàng Hà. Nhưng, từ thượng nguồn xuống đến Thích Khẩu thì không xuôi dòng được nữa, bởi lẽ chênh lệch mức nước của dòng chảy ở đó rất lớn, còn có rất nhiều đá ngầm, nước chảy rất xiết.
Bởi vậy mà có một câu nói "Đi thuyền trên Hoàng Hà, nhắc Thích là biến sắc"."
"Vì thế nên thuyền đi đến Thích Khẩu này sẽ phải đổi từ đường thủy sang đường bộ. Trên bến thuyền rất đông cửu vạn giúp bốc dỡ hàng hóa. Trước kia vận chuyển dầu rất nhiều. Dầu dính trên tay cửu vạn, không có chỗ để lau bèn chùi lên tường, lên khung cửa của hàng quán. Giờ em đến Thích Khẩu du lịch, thỉnh thoảng cũng có thể bắt gặp từng lớp từng lớp dầu bám trên khung cửa.
Gió thổi khô kết thành cục đen xì…"
Tỉnh Tụ hơi ngạc nhiên. Đinh Thích chưa bao giờ chủ động nói nhiều như vậy. Hơn nữa giọng điệu của hắn khi nhắc tới Thích Khẩu khác hẳn bình thường.
Cô nói: "Anh từng đến đó rồi đúng không? Nói đến nơi đó mà sao tình cảm chan chứa thế."
Đinh Thích không đáp, khóe miệng hơi nhếch lên trong ánh sáng lờ mờ, nhếch thành một nụ cười khẩy nhàn nhạt.
Hắn chẳng có tình cảm gì với nơi đó hết.
Hắn bị người ta vứt bỏ ở đó. Vứt đồng âm với "Thích" (*), là tên của hắn, cũng là số mệnh của hắn.
(*) Trong tiếng Trung, "vứt ()" và "Thích ()" đồng âm [qì].
Nhưng, chẳng việc gì phải kể những điều này với một người phụ nữ gặp dịp thì chơi.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!