Chương 6: (Vô Đề)

Ra nước ngoài thực tập biến thành nằm dưỡng thương, bị đánh gây thương tích cũng là bệnh, nên cũng đồng dạng "bệnh đến như núi đổ, bệnh khỏi tựa kéo tơ".

Bị đánh cho quá xấu xí, đến cửa phòng Tông Hàng cũng không muốn ra. Mỗi ngày ngoài xem phim, lên mạng ra thì phần lớn thời gian hắn đều dành để soi gương ngắm nghía khuôn mặt mình. Quá trình từ dễ dàng phá hủy đến khó khăn phục hồi khiến hắn ngộ ra thêm được cả rổ ý nghĩ rất ư là triết học.

Bởi sự để ý của Tông Tất Thắng nên kỳ thực tập vẫn được triển khai như thường, chỉ là hiện trường học tập đã biến thành nhân viên giàu kinh nghiệm trong nghề lên lớp giảng dạy. Để khơi dậy được hứng thú của Tông Hàng, về cơ bản lên lớp cũng chỉ là cho có mà thôi, dẫu sao khách sạn cũng đã mở nhiều năm vậy rồi, từng tiếp đón không ít khách "cực phẩm", xử lý vô số mối nguy, chọn bừa lấy một cái cũng đủ để đem ra buôn.

Tuần thứ hai, Long Tống báo cáo với Tông Tất Thắng rằng Tông Hàng chuyển từ quầy lễ tân vào thực tập trong phòng của khách, còn kèm theo một bức ảnh Tông Hàng đang vùi đầu làm công việc sửa sang giường chiếu.

Đương nhiên là bày ra để chụp rồi.

Tông Hàng thích nội dung thực tập tuần thứ hai này hơn, bởi vì tin tức vỉa hè của bộ phận phòng kích thích hơn bên quầy lễ tân nhiều.

Mỗi buổi chiều, sau khi hoàn thành nhiệm vụ dọn phòng, bộ phận phòng sẽ đẩy người phụ nữ trung niên nói tiếng Trung tốt nhất được chọn ra giảng bài cho hắn:

"Ban đầu có một ông già vào ở, tiếp đó gọi hai thợ mát xa lên, sau đó cái giường cứ vang lên kẽo kẹt, đứng bên ngoài cũng nghe thấy nữa cơ. Chúng tôi sợ ông già xảy ra chuyện, còn đặc biệt gọi bác sĩ lên tầng này đề phòng chẳng may…"

"Cô sinh viên đó cứ khăng khăng là nửa đêm có người trèo lên giường thở bên tai mình, chúng tôi bèn đổi phòng cho cô ấy…"

"Lúc bọn tôi quét dọn phòng, trông thấy trên bàn mây ngoài ban công toàn máu là máu, trời má, hệt như tự sát ấy. Tôi có lòng tốt mới hỏi cô ấy, Chị ơi, chị không sao chứ ạ? Cô ta cười với tôi, cười đến nỗi người tôi lạnh toát hết cả… Nhìn lại lần nữa, trên cổ tay từng vệt từng vệt máu, cắt lung tung be bét, thế này đúng là tâm thần rồi. May mà cô ta trả phòng đi rồi, nếu không tôi sợ cô ta chết ở đây thật, lại ảnh hưởng tới việc kinh doanh…"

Tông Hàng nghe kể mà lúc thì đỏ mặt, lúc thì khiếp sợ, một chốc lại lạnh cả sống lưng.

Thương thế dần chuyển biến tốt đẹp, ngày tháng cũng du dương trầm bổng trôi qua trong những câu chuyện ngồi lê đôi mách, điều duy nhất không như ý là tối nào A Phạ cũng tới chợ đêm lượn lờ nhưng mãi vẫn không thấy cô gái Tông Hàng kể.

Bất tri bất giác, hai người cứ nói chuyện với nhau lần nào là chủ đề lại vòng về cô gái ấy lần đó, Tông Hàng chưa từng học qua nửa tiết tâm lí học nào nhưng ngày ngày đều lập hồ sơ tâm lí cho cô gái ấy như đúng rồi:

—— Thường bày sạp hàng tại chợ đêm, toàn dân địa phương, cô ta là người Trung Quốc mà lại lăn lộn trong đó, khẳng định là có vấn đề, bối cảnh phức tạp;

—— Nhân cách phản xã hội, không muốn thấy người khác êm đẹp. Người bình thường hay sợ rắc rối, gặp phải trường hợp này, hầu hết đều sẽ nói một câu "Không biết" là xong, cô ta căn bản là không có ý thức xây dựng xã hội hài hòa, chỉ thích sinh sự;

—— Tâm lý méo mó, ai lại đi xăm hai chữ "Đi chết" lên mắt cá chân mình chứ? Chân dùng để đi đường, một bước đi là một bước "đi chết", gở chết được!

Phân tích mạch lạc đâu ra đấy, đến nỗi chính hắn cũng nảy sinh ảo giác: Dù chưa từng thấy mặt cô gái đó nhưng hắn đã sớm nhìn thấu tim gan phèo phổi người ta rồi.

Xong vẫn không quên giục A Phạ: "Cậu mau tìm đi! Còn tìm không ra nữa là tôi hết giận mất đấy."

Đúng vậy, Tông Hàng là loại "lành sẹo quên đau" điển hình, rèn sắt nhân lúc còn nóng, khuấy bùn nhân lúc còn nước, mua trên Taobao nhận phải đồ xấu, ngay lúc ấy thì tức đến độ nhảy dựng lên cho ngay đánh giá một sao, nhưng chỉ hai ngày sau là đã hết lười lại ngại rồi.

Cho nên báo thù phải nhân lúc nhiệt huyết đau thương căm phẫn còn chưa tan – từng ngày từng ngày trôi qua, vết thương không còn đau nữa, cuộc sống dần an nhàn rồi, cơn tức từ từ nguôi mất, trái tim muốn đòi lại công bằng của hắn cũng chẳng kích động như lúc ban đầu bị đánh nữa.

Thỉnh thoảng, đổi góc độ suy nghĩ, có lúc lại còn đi thông cảm cho người ta nữa kia: Ông già họ Mã muốn chạy, đương nhiên là hãm hại hắn rồi; cô gái kia tham lợi ích nhỏ, không bán đứng hắn thì bán ai; gã Campuchia bị chảy máu đau quá, không tẩn cho hắn một trận mới là lạ…

Mẹ kiếp, không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa mọi lỗi lầm đều thành của hắn mất.

***

Tối đó, phòng bên cạnh tiếng động rất lớn.

Tông Hàng gọi điện thoại xuống lễ tân: "Ai ở cạnh phòng tôi đấy? Nghỉ tuần trăng mật hả?"

Đầu dây bên kia đáp: "Phòng bên trái không có ai. Phòng bên phải là một khách nam người Trung Quốc, hai mươi bảy tuổi, tên là Đinh… chữ sau tôi không biết ạ."

Chuyện bảo vệ sự riêng tư của khách hàng cũng chỉ là tuyên bố ra ngoài cho có thôi, chứ nội bộ xưa nay khai thác mạnh ấy chứ.

Tông Hàng phản ứng lại: "Hắn gọi cái đó à?"

Bên kia trả lời: "Ừm, vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!