Bọn Tông Hàng vừa rời đi, Dịch Táp đã tới tìm Đinh Thích.
Cô nhớ rất kĩ gian phòng của các ma nước, nhưng phòng của đám Đinh Thích ở đâu thì chỉ biết đại khái vị trí – đi cả một đường, vừa quẹo ngoặt thì trông thấy Khương Hiếu Quảng.
Ông trông có vẻ rất căng thẳng, tay nắm chặt điện thoại, vẻ mặt do dự không chắc chắn, đứng trước một cánh cửa hồi lâu, giơ tay lên muốn gõ, lại rụt về, xoay người định đi, đi được hai bước lại quay đầu lại, nói chung là không quyết định được, tiến thoái lưỡng nan.
Dịch Táp cảm thấy kỳ quặc, đang định bắt chuyện với ông thì ông lại như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nắm tay buông thõng bên người siết lại một cái, bỏ đi.
Làm cái gì thế? Trong phòng là ai?
Dịch Táp cũng chẳng băn khoăn lắm vậy, đi thẳng tới trước cửa giơ tay lên gõ.
Người mở cửa là Đinh Trường Thịnh.
Hai ông già mà còn chơi trò muốn nói lại thôi gì vậy không biết, Dịch Táp cười rạng rỡ: "Chú Đinh ạ."
Đinh Trường Thịnh thoáng sửng sốt: "Dịch Táp à, cháu…có chuyện gì sao?"
Dịch Táp nói: "Chú biết Đinh Thích đang ở đâu không ạ, cháu muốn tìm anh ấy nói chút chuyện."
Đinh Trường Thịnh chỉ vào gian phòng chênh chếch đối diện: "Còn có thể ở đâu, vừa mất mặt một cú lớn như vậy, còn ra ngoài để người ta cười cho à? Nó đang trong phòng ấy… Cháu tìm nó có việc gi à?"
Dịch Táp cười cười: "Cháu nói chuyện với anh ấy rồi không phải chú cũng sẽ biết sao? Bố con hai người có bí mật gì đâu – giờ cháu nói với chú, lát nữa lại nói với anh ấy, mệt chết cháu."
Đinh Trường Thịnh cười khan: "Cháu cũng thật là, chỉ giỏi ngụy biện."
Ông ta đóng cửa lại, nụ cười nháy mắt biến mất.
***
Đinh Thích mở cửa rất cẩn thận, tư thế chỉ hé ra một khe này chẳng khác gì lúc cô giấu Tông Hàng trong phòng.
"Có việc?"
Hắn vậy mà đã cạo sạch tóc, da đầu xanh xanh, tuy nhiên mặt mũi cũng ưu nhìn nên không khó coi.
Dịch táp dựa vào khung cưa: "Không có việc gì tôi còn tới tìm anh chắc, sao nào, không mời tôi vào? Hay là…"
Ánh mắt cô lướt vào trong: "Không tiện?"
Cô đã nói vậy, Đinh Thích cũng chẳng che đậy được nữa: "Cũng không có gì."
Hắn mở rộng cửa cho cô vào.
Bên trong đúng là có người.
Ngồi trên giường là một cô gái trẻ xinh đẹp, hai bàn tay đan vào nhau, vẻ mặt hơi bất an.
Dịch Táp sửng sốt, cô hoài nghi đây chính là Tỉnh Tụ.
Cô liếc Đinh Thích: "Bạn gái? Dây leo đất?"
Đinh Thích qua loa ừ một tiếng: "Hay là tôi bảo cô ấy tránh đi?"
"Không cần, tôi cũng không nói chuyện của ba họ."
Tỉnh Tụ này rốt cuộc có thông đồng với Đinh Thích hay không, có tiết lộ bí mật với Đinh Thích hay không, tiết lộ bao nhiêu, cô đều muốn biết cả – dù không thể trực tiếp mở miệng hỏi nhưng giữ người lại ở đây, có thể quan sát vẻ mặt ngôn từ cũng tốt.
Dịch Táp ngồi xuống sofa đơn, đi thẳng vào vấn đề: "Đinh Thích, ban nãy chị Hương gọi điện cho tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!