Có Đinh Ngọc Điệp ở đây nên Tông Hàng không tiện mở miệng, trong lòng cứ thầm mong ngóng hắn rời đi suốt, vất vả mãi mới thấy hắn chào tạm biệt, Dịch Táp tiễn hắn ra ngoài cửa rồi lại thấp giọng nói chuyện với hắn rõ lâu, cũng không biết là nói cái gì.
Có điều, vừa đóng cửa lại, Tông Hàng đã không thể đợi thêm được nữa gấp gáp thuật lại chuyện cho cô biết, giọng rất kích động, giống như mình mới là người có chị tưởng như đã chết hơn hai mươi năm trước nay lại xuất hiện một cách thần kỳ vậy.
Nhưng đối với câu "Lão K chính là Dịch Tiêu" kia, Dịch Táp dường như lại không bị chấn động đến vậy, thậm chí còn hơi ngơ ngác hỏi ngược lại: "Dịch Tiêu?"
Cái tên này cô đã không nghe đến rất nhiều năm, dù thỉnh thoảng có người nhắc tới thì cũng chỉ lấy cụm từ "chị cháu/em/mày" để chỉ, bởi vậy nên tổ hợp hai chữ "Dịch Tiêu" này nghe vô cùng xa lạ.
Cô hỏi: "Cậu có biết chị tôi đã mất bao năm rồi không?"
Tông Hàng ấp ủ lâu như vậy cũng đã sớm nghĩ sẵn xong xuôi: "Phải, nhưng có hai điểm này, một là lúc đó cô còn nhỏ, có thực sự tận mắt chứng kiến chị cô chết hay không? Nếu là những người khác gạt cô thì sao?"
"Hai là, nếu cô tin tôi là chết đi sống lại thì chị cô cũng có thể mà."
"Chị ấy thật sự từng nói với tôi chị ấy tên là Dịch Tiêu, hơn nữa còn nói mình là ma nước nhà họ Dịch, còn cho tôi xem một bức ảnh nữa, trông rất xinh đẹp, giống như minh tinh Hồng Kông những năm chín mươi vậy, tóc uốn sóng…"
Dịch Táp không chút khách khí chặn họng hắn: "Năm đó chị tôi rất nổi danh trong ba họ, cái tên Dịch Tiêu được rất nhiều người biết đến, lỡ là mạo nhận thì sao?"
"Cho cậu xem ảnh, chị ta nói đó là chị ta, không phải là lấy ra gạt cậu đấy chứ? Tôi cũng có thể lấy bất kì ảnh của một cô gái nào đó khác rồi bảo đó là tôi trước khi phẫu thuật thẩm mĩ mà."
"Còn nữa, nếu chị ấy không chết, thế tại sao nhiều năm như vậy lại không tới tìm tôi? Cậu cũng đừng bảo là chị ấy tìm không ra, đến cả Campuchia chị ta cũng tới rồi."
Hình như cũng hợp lý, Tông Hàng chẳng có gì để nói nữa, thoáng im lặng rồi mới cất tiếng: "Nói để cô biết vậy thôi, dù sao có đúng hay không, đến lúc gặp mặt là biết."
Đúng là phải gặp mặt thật, Dịch Táp cũng đang lên kế hoạch cho cuộc gặp mặt này, nhưng trong thâm tâm, cô không muốn tin Lão K là Dịch Tiêu một chút nào, cũng không hi vọng đúng là chị ấy.
Cũng có lẽ là bởi cô đã sớm chấp nhận chuyện Dịch Tiêu đã chết, không còn quyến luyến gì nữa, cũng không có chờ mong.
Một người không trong mong đợi bỗng dưng xuất hiện, cái mang tới không phải niềm vui bất ngờ mà là bất ngờ ngoài ý muốn, là một sự đột ngột, thậm chí còn là một phiền nhiễu.
Cô thở dài, tạm đặt việc này sang một bên.
"Dù sao thuyền cũng phải dừng ở đây một ngày, tôi vừa bàn với Đinh Ngọc Điệp, bảo anh ấy sau buổi trưa dẫn cậu theo, thả thuyền xuống hồ, đi dạo xung quanh. Tôi cảm thấy chị ta không lên thuyền mà khả năng là ở dưới nước nhiều hơn."
Trên thuyền có quá nhiều người của ba họ, chỉ tính ô quỷ thôi lần này cũng phải có tới mấy chục con, được tập trung lại, có người trông giữ. Cô nghĩ Lão K kia có mùi hôi thối nhẹ, ô quỷ rất mẫn cảm với mùi này, chẳng thua mũi sói đối với mùi máu tươi là bao.
Tông Hàng cảm thấy hơi không thực tế: "Đinh Thích…"
"Thực ra chuyện cậu mất tích ở trong nước cũng lên báo, trên thuyền này phỏng chừng chỉ có mình Đinh Thích là có ấn tượng về cậu, có điều để đề phòng rủi ro, sẽ ngụy trang cho cậu một chút. Đến lúc đó, tôi sẽ đi tìm Đinh Thích, nghĩ cách giữ hắn lại trong phòng, hắn không nhìn thấy, cậu sẽ được an toàn. Mặt khác, cậu tự nghĩ xem làm sao để thu hút sự chú ý của Lão K cho thật thông minh."
Tông Hàng ừ một tiếng, tuy có khẩn trương nhưng trong lòng lại thầm dậy lên chút hưng phấn.
"Còn nữa, có vài cái tôi muốn dặn cậu."
"Một là, chuyện của cậu đừng nói với người ngoài, dù là Đinh Ngọc Điệp cũng không được để lộ. Anh ấy không xấu nhưng bí mật thế này, càng ít người biết thì cậu càng an toàn."
"Thứ hai, nếu Đinh Ngọc Điệp có lắm mồm trêu chọc chúng ta thì cứ theo anh ấy đi, nam nữ ở chung một phòng, cậu nói không có gì anh ấy cũng chẳng chịu tin đâu, cứ để anh ấy cho là có đi, như vậy anh ấy sẽ lại càng hăng hái hỗ trợ cậu hơn."
Mặt Tông Hàng nóng lên, gật đầu.
"Thứ ba, nếu anh ấy hỏi cậu chuyện tiền bịt miệng thì cậu đáp là…mười vạn đi."
Tông Hàng nghe không hiểu: "Tiền bịt miệng?"
Dịch Táp giải thích với hắn: "Ban nãy tôi nói cậu là đồng hành, thực ra nhà họ Khương và nhà họ Đinh đã rất nhiều năm rồi không nạp đồng hành, bởi nhà họ nhân số đông đảo, cũng đủ nhân thủ, không cần phải tìm bên ngoài."
"Nhưng nhà họ Dịch năm đó xảy ra chuyện lớn, những người được việc nhất đều chết gần hết, chị tôi cũng mất trong vụ đó. Nhất thời thiếu thốn, mọi người đã ngầm thỏa thuận, nhà họ Dịch có thể tìm "đồng hành"."
"Đồng hành là người ngoài có tiềm lực, khả năng bơi lội tốt, cậu có thể thuê người đó, chuẩn bị cho công việc tương lai, ví dụ như 3/12 có mở canh vàng của nhà họ Dịch chúng tôi nhưng nhà họ Dịch không đủ người, sẽ có đồng hành đến giúp đỡ. Đã là giúp đỡ thì không thể tránh được sẽ biết một số chuyện của ba họ, tiền bịt miệng là để đảm bảo họ sẽ giữ bí mật với bên ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!