Tông Hàng mặc quần của Đinh Thích, đi theo sau Dịch Táp.
Cô dặn dò: Cởi đồng phục nhân viên ra, mặc cái này vào khoang khách, sợ người khác không nhớ được cậu à? Đừng đi gần quá, tự nhiên một chút, trên thuyền có đến mấy trăm người, rất nhiều người cũng không biết nhau đâu.
Tông Hàng gắng hết sức ra vẻ tự nhiên, nhưng mỗi lần có người đến gần đều không tự chủ được mà cúi đầu, hoặc làm bộ đưa tay vuốt tóc: trên cổ tay bàn tay bị thương quấn một cái túi ni lông, bên trong để một chùm nho, che đi như vậy, ngón tay bị bẻ gãy sẽ không lộ quá rõ.
Lên tầng trên cùng, rẽ qua hai khúc ngoặt, Dịch Táp đằng trước bỗng dừng lại, bàn tay buông thõng bên người lui ra sau khẽ phẩy phẩy.
Thế này có nghĩa là tình hình đường đi không quá lý tưởng, Tông Hàng vội cúi đầu, thò tay vào túi ni lông giả vờ đang xem nho.
Dịch Táp thì làm bộ xem poster quảng cáo du lịch của thuyền dán trong hành lang, vậy mà lại có một tiêu đề là "Đến với hồ Bà Dương, Bermuda (*) thần bí của phương Đông".
(*) Tam giác quỷ Bermuda là một khu vực không cố định nằm ở hướng tây của Bắc Đại Tây Dương, người ta đồn rằng đã từng có không ít tàu thuyền và máy bay mất tích một cách bí ẩn khi đi qua khu vực này.
Cô nhất tâm nhị dụng, sau vài lần liếc mắt qua phía bên kia, rốt cuộc cũng có thời cơ, lập tức gấp gáp quay sang giục hắn: "Nhanh nhanh nhanh!"
Cô chạy đi, Tông Hàng cũng vội chạy đuổi theo.
Lúc tới cửa, Dịch Táp đang vặn chìa khóa thì đúng lúc đó, cánh cửa đằng sau vang lên tiếng mở khóa.
Dịch Táp phản ứng rất nhanh, bắt lấy lưng Tông Hàng đẩy mạnh vào cửa, sau đó nắm lấy tay nắm cửa xoay người, cánh tay gập ra sau lưng, cười hết sức ngoan ngoãn: "Cô Vân Xảo ạ."
Đối diện cô là một ma nước còn lại của nhà họ Dịch, Dịch Vân Xảo.
Cô không hoảng không loạn, song Dịch Vân Xảo lại hơi bất ngờ thót tim, "ối trời" một tiếng, đưa tay lên vỗ ngực: "Táp Táp, cháu muốn hù chết cô đấy à."
Dịch Táp nghĩ bụng: Chẳng biết là ai hù ai đâu.
Vóc dáng Dịch Vân Xảo không cao, dung mạo cũng nhạt nhòa tầm tầm, vẻ ngoài điển hình của một bà cô, có điều khi đi trên đường, tỉ suất khiến người khác phải quay đầu lại nhìn trước nay vẫn luôn rất cao: bởi bà đặc biệt thích dùng lô nhựa cuốn tóc, hơn nữa, chắc là cảm thấy những lô cuốn này xanh xanh đỏ đỏ trông rất đẹp mắt nên thường xuyên không gỡ ra.
Hiện giờ cũng vậy, trên tóc mái cuốn một lô, đung đưa qua lại.
Trước đây Dịch Táp gọi bà là "cô Xảo", Dịch Vân Xảo chê khó nghe, bảo là nghe giống tên a hoàn trong phim cổ đại, bắt cô phải đổi thành "cô Vân Xảo".
Đã hơn nửa đêm, phần lớn mọi người đều đã đi ngủ rồi…
Dịch Táp lấy làm khó hiểu: "Cô Vân Xảo, cô ra ngoài ạ?"
Dịch Vân Xảo đáp: "Cô qua nhà họ Khương hỏi thăm xem có mở canh vàng nữa không…"
Nói đến đây, nhìn quanh một lượt, cũng biết bị người khác nghe thấy thì không hay: "Mấy ngày nữa thằng cháu lớn nhà cô lấy vợ, cô lại là chủ hôn…"
Dịch Táp dở khóc dở cười, sáp lại hai bước, hạ giọng: "Chú Khương gặp chuyện lớn như vậy, cô thế này chẳng phải là không phải với chú ấy sao?"
Dịch Vân Xảo nguýt cô: "Cô từng này tuổi rồi chẳng lẽ chút phải phép ấy cũng không biết? Trước mặt ông ấy, cô đương nhiên sẽ tỏ ra rất đau xót rồi, có điều ai mà chẳng biết, nhất định là không mở được rồi – Khương Tuấn xảy ra chuyện, theo lý hẳn sẽ rơi vào Khương Hiếu Quảng, nhưng thứ nhất, chưa từng xảy ra tình huống nào như thế này, trong đầu ông ấy chưa chắc đã hiện lên bản đồ; thứ hai, con trai chết, làm cha đau đớn lắm, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ít nhất cũng phải hoãn lại dăm ba tháng chứ? Cháu còn bảo ông ấy đi mở canh vàng thì thật hết chỗ nói."
"Thế nên chi bằng giải tán sớm cho rồi, chúng ta ai bận việc người nấy, nhà họ Khương còn phải phát tang, đợi mấy chuyện phiền muộn này qua rồi lại tính chuyện mở lại sau."
Tính tình Dịch Vân Xảo cơ phần thẳng thắn, Dịch Táp biết khuyên không được: "Vậy cô cẩn thận chút, chuyện anh Tiểu Khương mọi người đều đang suy đoán là có người gây ra, chưa biết chừng hung thủ vẫn đang ở trên thuyền ấy."
***
Vào phòng rồi, thấy Tông Hàng vẫn đang đứng: ban nãy cô đột ngột quá, đẩy đến đâu, hắn bèn đứng đó luôn, cũng không biết tìm chỗ nào ngồi xuống đợi trước.
Vốn định hỏi luôn, song nhìn cặp mắt gấu trúc nhòe nhoẹt màu mực kẻ và ngón tay bị bẻ gãy của hắn, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa tội nghiệp.
Dịch Táp chỉ vào phòng vệ sinh: "Cậu đi rửa mặt trước đi."
Phòng vệ sinh rất nhỏ, Tông Hàng dùng một tay rửa, vừa chậm vừa vất vả, đang rửa thì Dịch Táp bước vào, thò tay xuống dưới vòi nước rửa que kem đã ăn hết. Tông Hàng vội nhường chỗ cho cô, trong lúc vô tình liếc thấy cô cúi đầu, tóc trượt khỏi gáy, để lộ ra một phần sau gáy – với chiều dài của tóc, lại không thích buộc tóc, nơi đó nắng chiếu không tới nên trắng hơn hẳn những chỗ khác, giữa những sợi tóc con nhỏ vụn chấm một nốt ruồi nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!