Sáng hôm sau, Tông Hàng cầm lịch sắp xếp thực tập tuần đầu tiên.
Long Tống suy tính rất chu đáo: "Cậu không thể chơi không ở đây mãi được, rồi cũng sẽ đến ngày phải trở về. Đến lúc ấy ba cậu hỏi về khách sạn mà cái gì cậu cũng không biết thì cậu không may, tôi cũng xui xẻo."
Y sắp xếp thực tập rất khoa học và hợp lý, ăn nghỉ chơi học đều đâu ra đấy.
Tuần đầu tiên.
Buổi sáng thực tập tại bộ phận lễ tân, không cần làm việc, chỉ cần quan sát xem nhân viên đón tiếp khách thế nào, sắp xếp phòng ra sao, biết được công việc có những gì, có tính toán trong lòng là được.
Buổi chiều đi tham quan Angkor Wat. Ở đây có nhiều thắng cảnh, đền Bayon, đền Beng Mealea, Banteay Srei gì đó, tuy nói mỗi nơi một vẻ, nhưng kẻ không có chuyên môn nhìn thì toàn thấy kiến trúc bằng đá, đi xem hết một lượt sẽ dễ khiến khiếu thẩm mĩ bị mệt nhọc quá độ nên mới phải chậm rãi, chia ra mỗi ngày ngắm một chỗ.
Buổi tối đến khu chợ cũ, đó cũng là một cái wat, Ăn
-chơi Wat (*), quán bar, chợ đêm, quán ăn, gì cũng có. Lựa những nhà hàng quán bar được liệt kê trong cuốn cẩm nang du lịch "Lonely planet" trước đã, mỗi ngày thể nghiệm một quán, cố gắng đừng bỏ sót, đánh phá từng nơi.
Cầm lịch thực tập mà Tông Hàng cảm khái vô vàn. Hắn cảm thấy con mắt nhìn người của Tông Tất Thắng vẫn còn tốt chán, Long Tống đúng là một nhân tài.
(*) Trong tiếng Trung, Angkor Wat được phiên âm là (Ngô Ca Quật), trong đó chữ (Quật) có nghĩa là động/ổ. Ở đây Vĩ Ngư đã chơi chữ với chữ này, ý rằng ngoài động Ngô Ca thì khu chợ cũ cũng là một cái động, động ăn chơi đốt tiền; nhưng kỳ thật "wat" trong tiếng Khmer có nghĩa là "đền/chốn thờ cúng" nha bà con, mình hơm phải dân Tàu, hơm có phiên âm nên sang Cam chơi đừng lôi chữ "wat" của người ta ra chơi chữ đùa giỡn kiểu này nha, cẩn thận bị dân bản địa úp sọt hội đồng đấy, toi dịch nên toi phải làm sao cho sát nghĩa xuôi tai nhất vậy hoy:v
***
Việc thực tập buổi sáng trôi qua vừa khẩn trương vừa phong phú.
Biết được thân phận đặc thù của Tông Hàng, mọi người đều khách sáo với hắn. Khách sạn chủ yếu nhắm vào đối tượng khách hàng người Trung Quốc nên có yêu cầu về ngoại ngữ đối với nhân viên. Rất nhiều nhân viên quầy lễ tân cũng đang tự học tiếng Trung. Họ thường xuyên nhờ Tông Hàng chỉ cho từ này đọc thế nào, đánh vần ra sao. Tông Hàng lần đầu trải nghiệm cảm giác được cần đến và coi trọng.
Hắn dương dương đắc ý, vui vẻ làm giáo viên cho người ta, cảm thấy thực tập thế này thêm chục năm nữa cũng không chán.
Long Tống nắm bắt thời cơ, chụp ảnh Tông Hàng được quần chúng vây quanh rồi gửi cho Tông Tất Thắng, còn viết ghi chú ảnh: Tông Hàng dạy nhân viên học tiếng Trung.
Nhận được ảnh, Tông Tất Thắng cực kỳ vui mừng nói với Đồng Hồng: "Thằng ranh này cuối cùng cũng còn có chút tác dụng. Dẫu chuyến này nó ra ngoài không học được gì thì giúp nhân viên của tôi nâng cao trình độ tiếng Trung cũng tốt."
Sau bữa trưa, A Phạ chạy xe tuk tuk tới trước cửa khách sạn đợi chở Tông Hàng đi thăm Angkor Wat.
Vừa ngẩng đầu, cậu ta liền bắt gặp Tông Hàng đang bước ra khỏi vòng vây của mấy nhân viên phục vụ nữ.
Chẳng phải đi đâu xa xôi mà cũng chẳng phải là không biết đường, cần gì phải đưa tiễn long trọng vậy chứ.
Cậu ta "hừ" mũi một tiếng, nhìn hai chai bia tươi và cua hấp trong cái túi đang xách trên tay: Đây là của cô gái quầy lễ tân ban nãy vừa mang tới, thay mặt mọi người nhờ cậu hỏi thăm xem Tông Hàng có bạn gái chưa?
A Phạ hờ hững: "Các chị không biết tự đi mà hỏi à?"
Cô gái đáp: "Mới ngày đầu tiên thôi mà, còn chưa thân quen."
Sớm đã đoán Tông Hàng sẽ được chào đón rồi: Người nước ngoài này, trắng trẻo đẹp trai này, cao to này, tốt tính này, không vênh váo này, còn là cậu chủ này.
***
Tông Hàng lên xe, rất chi là bệ vệ nằm ườn ra.
Xe tuk tuk của Xiêm Rệp có điểm khác biệt so với xe điện ba bánh ở trong nước. Phần thân xe điện ba bánh thì gắn liền, còn xe tuk tuk nơi này thì có thể tháo rời. Nói một cách đơn giản nó là xe mô tô kéo theo đằng sau một thùng xe có bánh. Khi nào muốn chạy mô tô thì vặn ốc vít chỗ mối nối ra là có thể gọn nhẹ phóng như chớp giật.
Trong thành phố xe cộ đông đúc, xe tuk tuk không phóng nhanh được, vừa vặn có thể ngắm cảnh đường phố: Ở đây lắm Tây ba lô thật đấy, họ cũng giống Tông Hàng, đều đang ngả nghiêng trên xe tuk tuk đến Angkor Wat hoặc từ Angkor Wat trở về.
A Phạ lái xe rất vững: "Cậu chủ, nhiều người bảo tôi hỏi thăm cậu đã có bạn gái chưa…"
Ánh mắt Tông Hàng trộm liếc qua tay mình.
Xe tăng tốc, gió chiều êm dịu đưa tới nửa câu sau của A Phạ: "Hẳn là có nhỉ! Cậu đẹp trai thế này cơ mà… Đến như tôi cũng từng hẹn hò với ba cô rồi cơ mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!