Chương 38: (Vô Đề)

Trong bóng tối ngập tràn tiếng động cơ vang dội và mùi của món tôm cá mà cả đời này hắn không thể ăn được nữa, Tông Hàng cảm thấy đâu đó trên bầu trời như có pháo hoa nở rộ rực rỡ.

Hắn vậy mà lại thấy được Dịch Táp.

Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, hắn cho rằng cô chỉ là hạng râu ria "quê mùa" của nhà họ Dịch ở Campuchia, hắn còn vụng trộm nghĩ sau này nếu mình có con gái hoặc cháu gái, hắn sẽ đặt tên cho nó là "Ức Táp (*)" để tưởng nhớ vị ân nhân này, hắn sẽ không ngại người khác cảm thấy phiền phức mà kể cho chúng nghe về những gì đã trải qua này ở Campuchia, khi kể, Dịch Táp chắc chắn sẽ mang một màu sắc truyền kỳ không thể phai mờ, mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp, lương thiện và mang trong mình một thân tuyệt kĩ như vậy.

(*) Ức () và Dịch () trong tiếng Trung đồng âm [yì], ngoài ra chữ "ức" còn có nghĩa là hồi tưởng, nhớ lại (trong "ký ức" đó).

Ban nãy chính là cô gọi "anh Tiểu Khương" sao? Nghe mới êm tai làm sao, gã đàn ông này cũng tốt số thật.

Tỉnh Tụ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Đi thôi chứ, Tông Hàng, nhìn gì thế?"

À đúng, vẫn còn đang đứng chắn đường người ta trên boong thuyền kìa.

Tông Hàng lấy lại tinh thần, rảo bước bắt kịp Tỉnh Tụ, không nhịn được quay đầu nhìn lên, cửa lên thuyền vừa mới lại có thếm một đám người nữa, giữa những bóng người đan vào nhau lố nhố lắc lư đã không còn dáng hình của cô.

***

Tầng trên cùng của thuyền khách là phòng tiêu chuẩn thương gia.

Lúc Dịch Táp lên tới nơi, Khương Tuấn đã mở cửa sẵn: "Cô phách lối thật nhỉ, rề rà nhất đấy, bố anh hôm nay còn bảo là cô cố ý đến cuối để lên đài cho hoành tráng nữa kìa."

Dịch Táp cười hì hì: "Thế anh thấy em có hoành tráng không? Còn chẳng có ai khua chiêng gõ trống đón tiếp em nữa là."

Vừa nói vừa quan sát Khương Tuấn một lượt.

Khương Tuấn cũng phải…bốn mươi mấy tuổi rồi ấy nhỉ, nhưng căn cơ của y tốt, tướng mạo vẫn giữ được vẻ anh tuấn xen lẫn tao nhã cẩn trọng. Thêm nữa, đàn ông vốn lâu già, vóc dáng chịu giữ gìn, áo quần chọn hợp thân, chỉ thế thôi là đủ để khiến ngoại hình thoạt nhìn chỉ mới chừng ba mươi, vẫn có thể làm một hàng dài các cô gái thần hồn điên đảo như xưa.

Dịch Táp thất thần trong khoảnh khắc.

Sau này lớn hơn rồi, cô cũng hiểu ra năm đó Khương Tuấn và chị cô Dịch Tiêu đang yêu nhau – người có thể khiến người chị diễm lệ ngợp trời, tâm cao khí ngạo của cô trở nên dịu dàng như nước nếu không phải một người đàn ông xuất sắc thì cũng thật thiếu thuyết phục.

Thực ra Dịch Táp cũng không thân với Khương Tuấn lắm, bao năm thế rồi mới gặp được y có một lần, nhưng có mối quan hệ của đời trước, chỉ thiếu có chút nữa thôi là gọi y "anh rể" rồi, hơn nữa mình cố ý ngọt miệng hơn một tí, lấy lòng người ta nhiều hơn một tí, muốn kéo gần mối giao tình ngoài mặt này hơn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cô ngó vào phòng: "Chú Khương đâu ạ, không ở chung phòng với anh à?"

Khương Tuấn bảo cô vào: "Bị Đinh Trường Thịnh mời đi ăn cơm rồi, chê quán vỉa hè quá sơ sài nên chắc là đi nhà hàng."

Dịch Táp lập tức xụ mặt: "Lão già này! Em không hiểu nổi, lão Đinh Trường Thịnh này một không phải là quỷ nước, hai không phải bố của quỷ nước, đến cả con trai nhặt về cũng là tuyệt hậu, vậy mà sao từ trên xuống dưới cả ba họ đều coi trọng lão ta…Lão ta dựa vào đâu chứ?"

Khương Tuấn cười: "Người ta là nòng cốt của hội chưởng quản mà, chuyện này giống như đóng thuyền ấy, có người thiết kế, có người chế tạo, có người biết lái, quỷ nước lớn nhỏ mấy đời của của ba họ cộng lại cũng không đến mười người – Hiện giờ ba họ đông con cháu nhiều sản nghiệp, không có những người thu xếp trong ngoài như vậy cũng không được."

Được thôi, dù sao mục đích cô tìm Khương Tuấn cũng không phải là vì Đinh Trường Thịnh: "Anh Tiểu Khương, nghe nói lần này là do anh dẫn đầu, trước đây anh…hình như chưa mở canh vàng lần nào hay sao ấy nhỉ?"

Thời gian mở canh vàng là do người ủy thác định lúc đặt hàng, muốn năm nào thì chính là năm đó, muốn ngày nào thì chính là ngày đó, có lúc hai đơn chỉ cách nhau có một, hai tháng, có lúc lại những năm, sáu chục năm, không có bất kỳ quy luật nào để tuân theo.

Trên lịch canh vàng có ghi lại địa điểm, ngày đặt hàng, kỳ hạn và ngày đáo hạn, Dịch Táp nhớ lần mở canh vàng trước là ở thập niên sáu mươi bảy mươi gì đó, đừng nói là cô, Khương Tuấn lúc ấy cũng còn chưa ra đời đâu.

Khương Tuấn gật đầu: "Ừ, có điều anh cũng coi như may mắn rồi, có một số người cả đời cũng đụng được lần nào."

"Vậy anh có lo lắng không?"

"Lo lắng gì?"

Dịch Táp thở dài một hơi: "Em đang lo đây, sau "17/7" là "3/12", đến lượt nhà họ Dịch chúng em rồi, quỷ nước trẻ nhất làm dẫn đầu, đó không phải chính là em sao? Anh Tiểu Khương, lỡ đến lúc ấy, trong đầu em lại không có bản đồ thì phải làm sao?"

***

Đối với ba họ quỷ nước, lịch canh vàng đúng là vô cùng quan trọng, nhưng có đánh mất cũng chẳng sao cả, bởi nội dung ghi chép trong đó cũng chỉ đơn giản ngắn gọn như bài đồng dao đã để lộ cho người đời biết về nơi Trương Hiến Trung đắm bạc ở Giang Khẩu thôi vậy – Cứ tìm đi, tìm mấy trăm năm cũng chưa chắc đã có kết quả đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!