Chương 35: (Vô Đề)

Ba thư quỷ nước… Ba họ quỷ nước, ba dòng họ ấy à?

Tông Hàng không nhịn được bật ra một câu hỏi: "Cô là…quỷ nước?"

Đâu có giống đâu nhỉ, tuy nhìn có hơi u ám ma mị nhưng ma quỷ trong truyền thuyết không phải là không có thực thể, không có chân, hay bay tới bay lui sao?

Để cho an toàn, Tông Hàng liếc xuống chân Dịch Tiêu.

Xác định là có, đang xỏ đôi dép lê giá rẻ của khách sạn.

Dịch Tiêu không để ý tới hắn, tự mình nói tiếp: "Từ xưa đến nay, kẻ dựa núi thì sống nhờ vào núi, kẻ dựa nước thì sống nhờ vào nước, ven bờ ba con sông lớn có vô số người kiếm kế sinh nhai dựa vào sông nước, họ nào cũng có, có cả những người bình thường họ Đinh, Khương, Dịch, nhưng ba họ mà tôi muốn nói đến thì không phải những người bình thường này."

"Một cách tự nhiên, họ lấy sông ngòi mà chia địa phận, họ Đinh sống ven Hoàng Hà, họ Khương ở riệt trong lưu vực Trường Giang, họ Dịch cũng như vậy, dọc theo sông Thương Lan – Mê Kông đi xuống, chỗ nào có nước thì có họ."

Trong lòng Tông Hàng chợt giật nảy.

Hắn chợt nhớ tới một việc.

Đinh Thích họ Đinh, mà Dịch Táp họ Dịch.

Sau khi cứu hắn từ dưới hồ lên, lúc Dịch Táp nói chuyện với Đinh Thích đã từng nhắc tới "ngồi nước".

Lúc ở cạnh ao cá sấu, Dịch Tiêu đã nói hắn "ngồi nước" không thành vấn đề, chỉ còn lại "hạ cá sấu" mà thôi.

Còn nữa, lúc ở xóm nổi, Đinh Thích đã bắn hắn, sau đó hắn cũng nghĩ thông: Hắn và Đinh Thích không thù không oán, mục tiêu của Đinh Thích hẳn là Dịch Tiêu.

Bỗng chốc, những gì mà hắn gặp phải, những người và chuyện lộn xộn khó hiểu suốt mấy ngày nay như có sợi dây có thể liên hệ được với nhau.

Tông Hàng nuốt nước bọt, tim đập hơi mau: "Có phải, quan hệ giữa ba họ nhà chị không tốt lắm đúng không? Giống như là…"

Hắn cũng không biết phép so sánh này của mình có phù hợp hay không nữa: "Giống như Tam Quốc í?"

Dịch Tiêu thoáng im lặng: "Cũng không phải."

Chị không nói tiếp nữa, Tông Hàng cũng biết ý: "Nơi này coi như cũng là nước ngoài rồi, cũng có người nhà họ Dịch à?"

"Có, sông Lan Thương chảy ra nước ngoài, người nhà họ Dịch cũng xuôi theo dòng nước."

"Vậy, chị cũng họ Dịch… có quen biết họ không?"

Trong mắt Dịch Tiêu thoáng lướt qua vẻ giễu cợt: "Đã qua hàng trăm hàng ngàn năm rồi, cậu biết được ba họ có bao người nổi chắc? Ai mà quen hết được tất cả chứ? Hơn nữa, người giữ sông ở nơi này toàn là hạng râu ria địa phương, còn chẳng lọt được vào mắt tôi."

Tông Hàng hơi không vui, vâng, mắt chị báu nhất!

Dịch Tiêu lại dừng lại ở đây, lát sau mới hỏi hắn: "Cậu có biết họ làm nghề gì không?"

Tông Hàng không đáp, thật chẳng hiểu mẹ Dịch Tiêu này trúng cái gió gì nữa, muốn nói gì thì huỵch toẹt ra luôn đi, cứ phải lúc lúc lại hỏi hắn mấy câu xã giao mới chịu, ngoài miệng thì khích lệ hắn "Không sao, cứ nói đi", hắn nói rồi lại mắng hắn đần.

Nhưng hắn không đáp, chị ta lại im bặt luôn.

Tông Hàng đành phát biểu ý kiến: "Bắt cá…"

Không đúng, "quỷ nước" nghe rõ là xì

-tai kinh dị.

"Hay là mò xác gì đó…"

Lại liên tưởng đến mấy phim truyện thường xem: "Mà tôi cũng nghe nói, có một số người chuyên xuống nước vớt tàu đắm làm giàu…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!