Chương 30: (Vô Đề)

Có ý gì?

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tỉnh Tụ: Đây không phải một vụ giết người ngẫu nhiên của kẻ cuồng sát, mình bị gọi tới đây là có nguyên nhân.

Cô cắn răng, nơm nớp lo sợ mở mắt ra.

Dưới mặt nước, đối diện với cô, đó là…Tông Hàng?

Người phụ nữ buông tay.

Chân Tỉnh Tụ mềm nhũn, tê dại ngồi xuống cạnh bồn tắm, thực sự không đứng dậy nổi, cô chống tay dịch người vào trong góc, run rẩy hỏi chị ta: "Chị…chị muốn gì?"

Vòi nước vẫn chưa đóng, tiếng nước chảy ào ào, Tỉnh Tụ cảm thấy dòng nước như dội thẳng lên mặt, lên đầu mình, xối cho cô lạnh ngắt từng tấc xương.

Người phụ nữ không nhìn cô, ánh mắt bay vào trong làn nước, lời nói cũng kỳ quái, ấy vậy mà lại mang theo vài phần khen ngợi: "Có phải rất hoàn mỹ không?"

Cơn buồn nôn xộc lên, Tỉnh Tụ muốn ói.

Không phải là giống ngâm xác chết bằng formaldehyd để chống phân hủy sao? Người phụ nữ biến thái này đã đem Tông Hàng làm thành tiêu bản trong nước, còn hỏi cô có hoàn mỹ hay không.

Tuy nhiên, nói chuyện với biến thái không thể quá khích, phải thật bình tĩnh, ôn hòa, kẻo người kế tiếp bị ngâm vào trong đó sẽ chính là cô.

Tỉnh Tụ co rúm, hỏi lại: "Chị muốn gì?"

Người phụ nữ lúc này mới cụp mắt nhìn cô: "Cũng chẳng muốn gì cả, chỉ là nhờ cô chăm sóc cho cậu ta thôi."

Cơn buồn nôn lại dâng lên, lần này Tỉnh Tụ chịu hết nổi, bịt miệng vọt tới cạnh bồn cầu, nôn mửa.

Cô thực sự không thể chịu được nữa: Còn muốn cô chăm sóc xác chết, thay nước như nuôi cá ấy hả? Hay là cắt tóc, tỉa móng tay?

Cô có vô tư đến vậy đâu, sống mà phải chịu đựng những chuyện này thà chết đi cho xong.

Người phụ nữ như biết cô đang nghĩ gì: "Cô chưa nhìn rõ rồi, suy xét cho kỹ rồi hẵng ra ngoài nói chuyện với tôi."

Dứt lời, đóng cửa đi ra.

Tỉnh Tụ nôn xong, đưa tay lau miệng, nghe thấy tiếng nước ào ào, máy móc đi qua rửa tay, súc miệng, sau đó vặn vòi nước.

Tiếng nước ngừng bặt, chung quanh dần yên ắng lại, cô bất giác rùng mình, gai ốc nổi lên gần như với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Rèm bồn tắm đã bị giật xuống, trong gương, bồn tắm nằm ngang sau lưng cô chẳng khác gì một cỗ quan tài mở nắp.

Lời người phụ nữ kia nói có hàm ý.

Cô chưa nhìn rõ rồi.

Là muốn bảo cô nàng nhìn lại, suy xét lại.

Ra ngoài nói chuyện với tôi.

Điều đó chứng tỏ chị ta vẫn còn lời muốn nói với cô, sẽ không giết cô ngay.

Nhưng một người đã chết thì còn gì để mà nhìn rõ chứ?

Tỉnh Tụ đưa tay vuốt vuốt ngực, ngập ngừng đi tới cạnh bồn tắm lần nữa, đi một bước lùi nửa bước, ánh mắt vừa chạm tới mặt nước đã vội vàng ngoảnh đầu sang chỗ khác.

Người chết, còn ngâm trong nước, cảnh tượng này nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi, song, không thể rề rà nữa, cô sợ người phụ nữ kia hết kiên nhẫn – Tỉnh Tụ nín thở, hạ quyết tâm, lại cúi người về phía bồn tắm…

Đúng là Tông Hàng, hắn chỉ mặc độc một cái quần lót, gương mặt vẫn bình thản, mũi Tỉnh Tụ dâng lên cảm giác chua xót: Cũng đỡ! Xem ra lúc chết, hắn không phải chịu quá nhiều giày vò.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!