Chương 27: (Vô Đề)

Một tháng sau, Xiêm Riệp, chập tối.

***

Dịch Táp đóng gói một suất mì xào hải sản ở quán ven đường rồi treo lên tay lái của xe máy. Lúc chạy xe, túi ni lông đựng hộp đồ ăn cứ lủng là lủng lẳng.

Ngã tư đang đèn đỏ, cô dừng lại chờ một lát. Khi chuyển sang đèn xanh, cô mới khởi động xe lần nữa.

Chưa được vài mét thì có kẻ lầm lũi đi vào làn đường xe chạy, dáng vẻ ngẩn ngơ, cứ thế lao thẳng vào đầu xe Dịch Táp.

Dịch Táp vội phanh lại, bấy giờ, người nọ mới sực tỉnh, hấp tấp lùi lại, nào biết lại có xe bỗng chốc từ đằng sau sượt qua y, nhất thời rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, vô cùng chật vật. Qua một lúc, y mới hồi phục tinh thần, nói lời xin lỗi với Dịch Táp, người bị mình chặn đường.

Dịch Táp nhìn mặt y: "Long Tống?"

Long Tống ngạc nhiên: "Cô biết tôi sao?"

Dịch Táp cởi mũ bảo hiểm ra.

"… Ơ, cô Dịch."

Dáng vẻ mất hồn mất vía, thấp tha thấp thỏm này thật sự chẳng giống quản lý của một khách sạn lớn chút nào.

Dịch Táp tấp xe vào bên lề: "Không trông thấy đèn giao thông hả?"

Long Tống bối rối: "Ban nãy mải suy nghĩ nên không chú ý, thật ngại quá."

Nếu là người lạ thì chắc hẳn Dịch Táp đã trưng ngay cái vẻ mặt khó coi ra rồi, nhưng cô và Long Tống từng gặp nhau vài lần, xem như người quen, nên cho qua.

Hơn nữa, cô chợt nhớ tới Tông Hàng.

Hình ảnh người ấy ngẩng đầu với khuôn mặt sưng vù, vẫy tay chào tạm biệt cô đột nhiên hiện lên thật sống động trong tâm trí.

Dịch Táp thuận miệng hỏi: "Tan làm sớm thế?"

Cô cảm giác bây giờ vẫn chưa tới giờ tan tầm, con phố này cách khách sạn Angkor một quãng, Long Tống xuất hiện ở đây lúc này, tám phần là về sớm.

Long Tống ngượng ngùng: "Không phải, tôi đi phỏng vấn."

Phỏng vấn?

Dịch Táp ngẩn người, bấy giờ mới để ý thấy Long Tống kỳ thực vừa mới đi ra từ một khách sạn bên đường.

Khách sạn này cũng ra dáng đấy, nhưng quy mô và khí thế đều thua khách sạn Angkor một bậc, trong mắt Dịch Táp thì thế này xem như nhảy chỗ thấp rồi: "Sao thế, chê ông chủ cũ trả tiền ít à?"

Long Tống cười khổ: "Đâu có."

Ngừng một chốc, y lại thêm một câu: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao tôi ở lại tiếp được chứ."

Dịch Táp lấy làm lạ: "Xảy ra chuyện gì?"

Long Tống sửng sốt: "Cô không biết à?"

Chuyện Tông Hàng mất tích khoảng thời gian trước náo động vô cùng, đầu đường cuối ngõ, nơi nào có người Trung Quốc nơi đó ắt bàn tán xôn xao, về sau, Tông Tất Thắng treo thưởng trăm vạn, đẩy sức nóng của chuyện này lên một tầm cao mới, mãi đến mấy hôm nay, sự việc mới dần dần nhạt đi.

Y còn tưởng ai ai cũng biết.

Dịch Táp đáp: "Đợt trước tôi không ở Cam nên không rõ lắm ở đây đã xảy ra chuyện gì."

Sau khi tiễn Đinh Thích rời khỏi xóm nổi, cô đi thẳng một mạch dọc theo con sông lên phía bắc, vừa tuần tra sông vừa thu tiền thuê. Phần lớn những nơi cô tới đều là nơi tin tức không thông, mãi đến chiều nay mới từ biên giới Cam – Thái trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!