Chương 26: (Vô Đề)

Tông Hàng đẩy cửa ra ngoài.

Chân hắn hơi run rẩy, bàn tay cầm súng đẫm mồ hôi, trong lòng không khỏi tự động viên bản thân: Không được hoảng sợ, người ta với mày chẳng thân chẳng quen mà còn dám mạo hiểm vì mày, mày cũng không thể hèn nhát được.

Di chuyển từng bước, Tông Hàng làm theo lời Đinh Thích, ngồi xuống sân phơi rồi co hai chân lên, gắng hết sức cách xa mép nước.

Mưa vẫn đang rơi, trong bóng đêm, màu nước hồ lớn trầm tối, lại khiến nền trời nổi bật lên sắc nhạt. Bên phải có một đống đen thui, nom như một người đang ngồi xổm canh giữ – lúc mới thấy, Tông Hàng suýt hét lên, may thay nhanh chóng nhận ra đó chỉ là tán cây nhô lên khỏi mặt hồ.

Căn nhà thuyền này giống như một hòn đảo cô độc bị bao quanh bởi nước, bốn bề không có lấy một tiếng động, chung quanh cũng chẳng có hộ gia đình nào sinh sống, người của Tố Xai sẽ ẩn nấp ở đâu đây?

Chẳng lẽ…dưới nước?

Ý nghĩ này khiến Tông Hàng dựng tóc gáy: Gần đây bọn buôn ma túy đều cao cấp vậy à? Còn điều động cả người nhái đến tóm hắn? Hiện đang lặn dưới nước?

Sống lưng Tông Hàng lạnh toát, gió thổi cỏ lay một chút thôi cũng sợ hết hồn, để chắc ăn, hắn nâng súng lên, nòng súng hướng về mặt nước, lại giơ tay phải làm vài lần động tác dấu tay mà Đinh Thích đã dạy cho.

Hắn cảm thấy thế này gọi là mềm rắn đủ cả: Tôi sẵn lòng kết bạn với anh, hai bên có vấn đề gì thì trao đổi tử tế, nhưng là, anh chớ có manh động, con người tôi đây không dễ chơi đâu, tôi có súng đấy.

Qua một chốc, bên hông nhà thuyền đột nhiên vang lên tiếng nước.

Tông Hàng vội quay đầu, chỉ trông thấy mặt nước chỗ đó không ngừng xao động.

Còn chưa lấy lại tinh thần thì một chỗ khác cũng nổi lên tiếng nước.

Lần này là đằng trước bên trái.

Dây thần kinh của Tông Hàng kéo căng hết cả lên: tốc độ quay đầu của mình đã đủ nhanh, ấy vậy vẫn chỉ thấy mỗi mặt nước nhấp nhô bập bềnh.

Kẻ ngu cũng nhìn ra được, đây tuyệt đối không phải do cá bơi trong hồ làm ra.

Tim hắn đập điên cuồng, ra sức ghìm những kích động muốn hét to, kêu cứu, thậm chí cuống cuồng chạy lại vào nhà xuống: Không phải đã nói là "cần phân công hợp tác" sao? Hiện tại hắn không phải Tông Hàng mà là "Đinh Thích", hắn phải vững vàng, phải trấn tĩnh, phải khiến kẻ tới mờ mịt – nếu hắn đóng giả Đinh Thích không tốt, chuyện sẽ bị lộ tẩy, còn liên lụy tới người khác nữa.

Thế là hắn nuốt nước bọt, ngồi bất động.

Lát sau, khóe mắt bỗng liếc thấy tán cây kia lay động.

Thật sự là đang lay động, biên độ không lớn nhưng đủ để khiến người ta chú ý, thi thoảng những phiến lá va vào nhau phát ra những tiếng xào xạc rất khẽ.

Không phải gió, hiện giờ trên hồ lớn đang rất yên tĩnh, không có gió.

Cổ họng Tông Hàng khô rang, trên sống lưng, mồ hôi lạnh trượt xuống, hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó.

Hồi bé, Đồng Hồng ninh xương bằng nồi áp suất, hắn thích kiễng chân bám lên kệ bếp xem: Trên nắp nồi có một cái van áp lực nhỏ nom như quân cờ vua trông rất thú vị, cứ quay tròn mãi, vừa quay vừa phì phì phun ra khói trắng.

Đồng Hồng sợ hắn mó lung tung, dọa hắn: "Hàng Hàng, con không được chạm vào đâu, cái này mà xảy ra vấn đề gì là nồi sẽ nổ đấy, nổ tan cả nhà chúng ta ấy."

Từ đó trở đi, cái nồi vượt qua cả em gái cướp đồ chơi, trở thành bóng ma mới thời thơ ấu của hắn, giáo viên nhà trẻ bảo các bạn nhỏ vẽ ra thứ khiến mình sợ nhất, các bạn khác vẽ hổ, vẽ nhện với quái vật trong Ultraman, còn hắn thì vẽ cái nồi.

Giờ đây, Tông Hàng cảm thấy bóng ma hồi bé lại tới rồi.

Dưới tán cây, có một thứ nguy hiểm nào đó đang duy trì sự lên men, trương phồng, chẳng khác gì nồi ấp suất đã hỏng van, ắt sẽ nổ tung, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Tán cây rung lắc càng lúc càng dữ dội.

Tông Hàng siết chặt khẩu súng, căng thẳng đến độ quên cả hít thở.

Đến đây đi, thò đầu rụt đầu đều là một đao, chết sớm siêu sinh sớm, hơn nữa, Đinh Thích vẫn đang nhìn đằng sau, hắn sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!