Ngủ thẳng đến nửa đêm, Đinh Thích từ từ mở mắt.
Hắn không vội trở dậy ngay mà lắng nghe động tĩnh xung quanh trước.
Tuy không phải ma nước nhưng Đinh Thích từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc: Trong tình huống cực kỳ yên tĩnh, dưới điều kiện không có tạp âm, sau khi đề khí tập trung tinh thần, thính lực có thể phân biệt được những tiếng động lạ trong phạm vi vài chục mét xung quanh.
Hiện tại, bốn bề yên bình mà im ắng, trong góc, dây leo đất Tông Hàng kia cũng đang ngủ say.
Ba họ ma nước có rất nhiều thuật ngữ trong nghề, tự xưng là "cây nho nước", còn người ngoài nghề hết thảy đều là "dây leo đất", qua cách gọi này ít nhiều có thể thấy phần nào tự cho mình là ưu việt: suy cho cùng, "cây nho nước" linh hoạt, chắc mẩy, mà "dây leo đất" thì chỉ quanh năm bò trên mặt đất, lại còn khô quắt queo.
Đinh Thích lật người ngồi dậy, thật khẽ khàng mở khóa cái túi ma nước để cạnh chân trước khi đi ngủ, lấy "ánh sáng" có hình dạng như thuốc nhỏ mắt, nhỏ mỗi bên mắt một giọt rồi khép mi, con ngươi đảo vài vòng lại mở ra.
Cảnh tượng trong phòng dần dần rõ nét, mang chút âm u của hình ảnh nhìn vào buổi đêm: Ánh sáng này là sáng chế bí mật của ba họ ma nước, nghe nói nguyên liệu điều chế có phần lấy từ cú mèo và thằn lằn, đều là những sinh vật với khả năng nhìn ban đêm cực cao.
Nhỏ ánh sáng lên mắt, trong vòng vài tiếng tương đương như đeo kính nhìn đêm, rất thuận tiện làm việc trong bóng tối.
Đinh Thích cầm theo cọng dây thép cậy khóa ra ngoài, nhanh nhẹn như khỉ vượn trèo cầu thang lên tầng hai, sau đó mở khóa, vào phòng.
Lúc đóng cửa thở phào một hơi.
Dịch Táp ở ngay gian kế bên, hắn phải cực kỳ cẩn thận.
***
Đinh Thích quan sát căn phòng trước mắt.
Gian này được thiết kế làm phòng khám, chính giữa kê cái bàn, bên cạnh bàn chất đống túi hành lí và một chồng túi bện lớn, chắc ngày mai ra ngoài làm hàng cần dùng, Trần Hói giống hắn về điểm này, đều thích chuẩn bị tốt hết thảy hành lí trước khi xuất phát.
Vách tường đều kê kệ để hàng, cánh cửa treo rèm ở mặt tường bên phải thông với phòng ngủ của Trần Hói.
Cái thứ súng ống này quá nhỏ, có khả năng nhét vào bất cứ đâu, lục tìm tốn thời gian đã đành mà còn dễ gây ra tiếng động, không bằng…hỏi thẳng vậy.
Đinh Thích se sẽ thả bước, vén rèm đi vào.
Trần Hói nằm ngửa trên giường, ngủ rất say, cái bụng để trần và mảng đầu hói xọi đều hơi hơi phát sáng.
Đi tới mép giường, Đinh Thích thò tay trái xuống bịt mũi và miệng của Trần Hói rồi bất ngờ bóp mạnh, chưa tới mấy giây, Trần Hói ngạt thở, mở bừng mắt, Đinh Thích nhanh chóng rút tay lại, đặt ngón cái lên giữa xương ức của Trần Hói, ấn nghiến một cái, cùng lúc, đầu nhọn của cọng dây thép cầm trên tay phải chọc vào huyệt thái dương của gã.
Sau đó, hắn cúi người, dùng giọng bụng phát ra tiếng, âm thanh rất khẽ: "Đừng nói, phối hợp chút."
Giọng bụng kỳ thực không phải dùng bụng để nói mà là một phương pháp vận khí công kích thích dây thanh đới, tiếng phát ra hoàn toàn khác với giọng nói vốn có của mình, giống như một người khác.
Trần Hói hơi há miệng, sau khi ăn một phát ấn dưới hầu, trong họng như bị dính keo, không phát ra được âm thanh, bức bối, khó chịu, buồn nôn.
Gã khó nhọc gật đầu.
"Súng để đâu?"
Trần Hói do dự chốc lát rồi nhấc tay phải lên mò mẫm tủ đầu giường, tiếp đấy dùng bụng ngón tay gõ gõ, đồng thời tay trái chầm chậm di chuyển sang bên một cách không dễ gì phát hiện, lặng lẽ lần xuống dưới mép chiếu.
"Lên đạn chưa?"
Trần Hói gật đầu lần nữa.
Đinh Thích nhẹ nhàng mở ngăn kéo, súng để ở chỗ dễ thấy, là kiểu dáng phổ thông nhất, cầm lên ánh chừng, trọng lượng cũng vừa vặn.
Giắt súng vào sau thắt lưng, tay phải của Đinh Thích tiện thể trượt ra sau gáy Trần Hói, hòng làm gã ngất xỉu đã rồi tính tiếp.
Đúng lúc đó, tay trái Trần Hói thình lình từ dưới chiếu nhấc lên, Đinh Thích liếc xẹt qua, trong tay Trần Hói bỗng đâu lại đang cầm một khẩu súng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!