Chương 24: (Vô Đề)

Dịch Táp gọi Đinh Thích ra ngoài.

Trần Hói cũng về phòng, trước khi đi dặn Tông Hàng ngày mai phải dậy sớm, nhân lúc trời còn chưa sáng, gã sẽ đưa hắn đi luôn, mượn bóng đêm che giấu để dễ bề làm việc.

Tông Hàng vội gật đầu.

Mọi người đi cả rồi, trong phòng chỉ còn mình hắn. Tông Hàng nằm xuống nệm trải dưới đất, chưa được mấy giây đã lại ngồi dậy, liếc mắt ra bên ngoài qua cánh cửa khép hờ.

Từ góc độ này có thể trông thấy Dịch Táp và Đinh Thích đứng đằng xa trên sân phơi.

Tông Hàng hơi rầu rĩ, hắn nói lâu như vậy, miệng khô lưỡi rát, sau cùng Dịch Táp cũng chẳng khen hắn lấy một câu, lại kéo Đinh Thích ra ngoài nói chuyện.

Trước kia nhìn Đinh Thích, Tông Hàng luôn nghĩ hắn là một kẻ cuồng theo dõi, không giống người tốt, đến hôm nay thì lạ thay, lại thấy hắn tuấn tú lịch sự, chững chạc cẩn trọng, đứng cạnh Dịch Táp còn rất xứng đôi với cô.

Tông Hàng hậm hực, có điều lại mau chóng phấn khởi.

Ít nhất thì mình cũng đã giúp được người ta – lúc Dịch Táp nghe hắn nói vẫn luôn nhìn hắn rất chăm chú.

Cõi lòng Tông Hàng dạt dào vui sướng, hắn đưa tay chống má theo bản năng.

Vừa chống một cái đã đau không thể tả, nháy mắt nhớ ra: Không đúng, hắn bị nhổ răng, nửa bên mặt vẫn còn đang sưng!

Phút chốc, tâm trạng rơi xuống đáy cốc: hắn chẳng có ưu điểm gì, có mỗi khuôn mặt là ưa nhìn, vậy mà hắn lại để Dịch Táp nhìn thấy một cái mặt sưng húp như cái đầu heo.

***

Từ lúc ra ngoài đến giờ Dịch Táp vẫn im lặng.

Cô đốt que thuốc gỗ, hút một lúc mới nhớ ra Đinh Thích: "Hút không?"

Đinh Thích mỉm cười: "Không, tôi hút không quen."

Dịch Táp ừ một tiếng, một mình trầm tư, lát sau chau mày nhắc hắn: "Đứng dịch vào đi, đừng để bị lôi xuống lần nữa."

Đinh Thích nhìn dưới chân, cách mép nước rất gần.

Hắn xích vào trong.

Dịch Táp quấn que thuốc vào ngón tay, cuối cùng vào chủ đề chính: "Nghe nhiều vậy rồi, anh nghĩ sao?"

Đinh Thích đáp: "Tạm thời vẫn chưa suy ra được đầu mối gì, cô thì sao? Mấy chuyện này hẳn cô hiểu hơn tôi."

Dịch Táp trầm ngâm một hồi: "Anh đã bao giờ nghe đến "đất dưỡng thi" chưa?"

Đinh Thích gật đầu.

Một số tiểu thuyết kinh dị trong nước thường viết "đất dưỡng thi" là nơi con người bị chôn vào sẽ biến thành cương thi, thực ra không phải: Trung Quốc rộng lớn như thế, đất đai, thổ nhưỡng, khí hậu, độ ẩm và hàm lượng nguyên tố hóa học trong đất của mỗi vùng đều rất khác nhau, bởi vậy nên thi thể sau khi chôn đương nhiên cũng sẽ có trạng thái không giống nhau.

Ở hầu hết các nơi, thi thể đều tuân theo quy luật tự nhiên, trước tiên thối rữa, xương cốt hóa trắng, trải qua năm tháng xương cốt cũng sẽ bị phong hóa trở nên giòn xốp.

Nhưng luôn có một số khu vực gần như quỷ dị: ví nhụ như sau khi chôn thi thể xuống đất, móng tay và tóc vẫn tiếp tục dài ra, một ví dụ nữa là thi thể không nát không rữa, mặt mũi vẫn như đang sống.

Dịch Táp nói: "Tôi nghi dưới hồ lớn này có "vực dưỡng thi ()"."

"Vực dưỡng thi", kỳ thực chính là nuôi xác trong nước, chữ "

" có cùng phát âm và ý nghĩa với chữ " (uyên)", ngụ ý "nước trong nước", nghĩa gốc trong văn cổ là "vòng xoáy vực nước sâu".

Đinh Thích ngước mắt nhìn cô: "Nghi? Cô sống trên hồ lớn mà không biết à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!