Chương 18: (Vô Đề)

Tông Hàng ngồi trong góc nhà cả một đêm.

Căn nhà này dựng trên mặt nước, sàn nhà dùng ván gỗ đóng đinh lại, rất nhiều chỗ chắp ghép cẩu thả, xuyên qua những khe hở hoặc lớn hoặc nhỏ ấy, có thể nhìn thấy mặt nước đen bóng bên dưới.

Mưa rơi tới nửa đêm, hình như mực nước lại dâng lên, lúc trời tang tảng sáng, hắn nhổ một bãi nước bọt vào kẽ hở trước mặt.

Nước bọt có lẫn máu, vừa dính vừa nhớt, mang theo mùi vị khó ngửi ngấm ở trong miệng cả một đêm, lọt trúng qua khe hở, dập dềnh trên mặt nước bên dưới, cũng không tan đi mà nổi lềnh bềnh thành một cái đinh trong mắt, như thể muốn đặc biệt chọc hắn mắc ói.

Hắn thử đảo lưỡi ra sau, vừa cử động đã đau đến xuýt xoa, mặt nhăn rúm lại.

Kỳ thực không cần liếm hắn cũng biết chỗ đó đã thiếu bớt răng, nhiều thêm khoảng trống ứ máu.

Hôm qua, khi nhìn thấy ông già họ Mã, mới đầu hắn còn phẫn nộ nhưng sau khi bình tĩnh lại thì bỗng mừng như điên.

Nhầm to rồi, bắt nhầm người rồi, ba hắn không sao cả, cả nhà đều không có chuyện gì. Mình cũng thật hồ đồ: Hôm qua, Tông Tất Thắng còn gọi điện cho hắn từ trong nước kia mà, thù này lớn đến dường nào mà phải trả bằng bắt cóc xuyên quốc gia chứ.

Tông Hàng nhanh chóng siết chặt nắm đấm, nện thình thình lên ván cửa, đập vào vách tường, gào to: "Có ai không? Hiểu lầm rồi, ai đó nghe tôi nói cái đã!"

Những kẻ bắt trói Tông Hàng quẳng hắn lại xong đã sớm rời đi.

Tông Hàng càng đập càng gấp gáp, trên trán vã mồ hôi. Dù là nhầm lẫn nhưng thời gian bị bắt cóc cũng đã sắp qua một ngày, Long Tống chắc chắn đã báo cảnh sát, Tông Tất Thắng tám phần mười cũng đã bị kinh động, trong nhà ngoài nhà đoán chừng đã loạn thành một nùi rồi.

Hắn nóng nảy, lấy chân đạp thật mạnh vào cửa.

Ông già họ Mã ở bên nhìn hắn, sau nhiều lần do dự thì lúng túng mở miệng: "À…"

Ông ta muốn nhắc Tông Hàng, phụ trách trông giữ căn nhà này là một tên béo nặng gần trăm cân, nghiện rượu, cục tính, đánh người không nương tay.

Tông Hàng gầm lên: "Mẹ nó, ông ngậm miệng vào đi!"

Hắn sắp hận chết lão già họ Mã này rồi.

Dùng hết tất cả sức lực, Tông Hàng vừa đấm vừa đá, càng về sau giọng càng khản đặc: "Có ai không, tới đây! Chúng ta nói cho rõ ràng, không phải tôi, tôi không họ Mã…"

Trên cửa truyền đến tiếng mở khóa.

Tông Hàng mừng rỡ, đang định tiến lên đón thì cửa bị đạp ra.

Mùi rượu thốc vào mặt, một tên béo thân hình như cái tháp sắt đứng sừng sững ở cửa, cầm cây kìm nhổ đinh trong tay.

Chính cây kìm này kìm rớt của hắn một cái răng.

Lúc nhổ răng, Tông Hàng giãy giụa rất kịch liệt, gào đến đứt hơi khàn tiếng, đau đến cả người co giật, một hồi còn tưởng mình sắp chết rồi. Ông già họ Mã muốn tới giúp, bị tên béo vả cho một phát ngã sấp mặt, nửa ngày vẫn chưa bò dậy được.

Rồi, tên béo dùng kìm kẹp chiếc răng nhuốm máu của Tông Hàng huơ huơ trước mặt hắn, xuỵt một tiếng, bảo: "Silence (Im lặng)."

Sau đó, Tông Hàng không nói câu nào nữa. Hắn nghĩ có lẽ mình đã bị đau đến tê liệt, còn hoài nghi phải chăng hốc răng có dây thần kinh nối thẳng với não, răng bị nhổ cũng kéo một phần não bộ hỏng theo luôn, cho nên cả người mới đờ đẫn thế này.

Hắn cũng đã suy nghĩ thông tỏ, hai gã người Cam tới xin lỗi hắn trong nhà hàng Trung Quốc đại khái là giả – bởi nếu là thật thì đã chẳng xảy ra chuyện này.

Ông già họ Mã xoa xoa hai tay nhận lỗi với hắn: "Tôi cũng không hiểu vì sao cậu lại bị bắt tới đây…"

Tông Hàng muốn cười khẩy một cái, nhưng cơ mặt không chịu phối hợp, giọng nói cũng không thốt lên nổi, chỉ có mỗi lỗ mũi là phun ra hai luồng khí.

Vì sao tôi lại bị bắt tới đây à, trong lòng ông không có chút suy đoán nào sao?

Ông già họ Mã thức thời, ngượng ngùng rời đi, đương nhiên, căn phòng không lớn nên xa nhất cũng chỉ có thể lết vào một góc làm ổ mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!