Chương 17: (Vô Đề)

Mắt thấy cái thuyền ba lá kia sắp đến trước mặt, Dịch Táp đột nhiên gập đầu ngón tay gõ gõ vào bánh lái: "Đi."

Trần Hói ngạc nhiên: "Đi?"

Người đến thăm đã tới trước mặt, theo đạo đãi khách, dù gì cũng phải hàn huyên dăm ba câu cái đã chứ, việc thồ xe máy này để sau cũng được mà.

Dịch Táp cau mày: "Ăn ý một chút đi được không?"

Hiểu rồi, tên giống đực này không được hoan nghênh, cô căn bản là không muốn xã giao, nói không chừng là muốn cố ý nghênh ngang rời đi, cho hắn một đòn ra oai phủ đầu.

Hóng hớt không chê lớn chuyện, Trần Hói bỗng phấn khích lên hẳn, chân tay luống cuống cho thuyền chạy, giữa lúc luống cuống lại phạm sai lầm, không nổ được máy.

Cũng chính trong mấy giây sai sót này, Ma Cửu khua mạnh mái chèo, thuyền ba lá ghé sát lại.

Trần Hói không khỏi áy náy, cảm thấy do mình chậm chạp mà cục diện trở nên khó xử.

Nào ngờ, Dịch Tạp nhấc mí mắt lên, cất tiếng chào hỏi Đinh Thích như chẳng có chuyện gì xảy ra: "Đến rồi à?"

Đinh Thích cười: "Phải."

"Ăn chưa?"

"Vẫn chưa."

Dịch Táp ngoảnh đầu gọi chị Hương.

Lê Chân Hương đang mổ cá ở trong bếp, hai bàn tay dính nhớp đầy máu đi ra.

Dịch Táp hỏi chị: "Bún ban nãy có còn không chị?"

Lê Chân Hương gật đầu: "Vẫn đủ làm được một, hai bát nữa."

"Vậy làm cho anh này một bát đi."

Cô quay lại nhìn Đinh Thích, nở nụ cười nhiệt tình: "Tôi còn có việc, anh ăn trước đi, về rồi nói chuyện sau nhé."

Dứt lời, lại gõ gõ bánh lái.

Trần Hói phản ứng lại được, nhanh chóng cho thuyền chạy, lần này rất suôn sẻ, Ma Cửu vội vàng chèo sang một bên nhường đường.

Khi hai bên sượt qua nhau, Trần Hói trông thấy mấy túi ni lông siêu thị lớn để trên con thuyền ba lá, bên trong nhét đầy bánh quy, sô cô la đủ màu sặc sỡ.

Chưa nhìn được xem vẻ mặt của Đinh Thích thế nào, nghĩ chắc khó xử hết sức.

Thuyền chạy một quãng xa rồi, Trần Hói vẫn trong cơn thổn thức, đại để là Người ta xách quà đến tận cửa, tốt xấu gì cô cũng nên khách sáo đôi câu mới phải.

Dịch Táp mặc kệ gã, chỉ là lúc gã bẻ lái thì hỏi: "Sao lại đi đường này? Bên kia gần hơn mà!"

Trần Hói đáp: "Đỡ phải gặp mấy thằng người Thái."

***

Trước kia chỉ có ngư dân địa phương và người Việt Nam sống trong xóm nổi này, sau đó có thêm người Hoa. Người Thái đến muộn nhất, số lượng cũng ít nhất. Không biết có phải bởi ít người, sợ bị bắt nạt hay không mà ngày thường lúc nào cũng trưng ra cái vẻ hung thần ác sát, trải qua mấy chuyện vụn vặt linh tinh, đắc tội khắp một lượt với các hộ cũ – mãi về sau cuối cùng cũng biết mình biết ta, túm tụm lại sống ở góc tây nam, tập hợp thành một xóm trong xóm, gà chó cùng loại mà quây quần với nhau, về cơ bản thì không qua lại gì với chung quanh.

Ngoài ra, Trần Hói còn nghe được một số tin đồn, nếu đúng thật thì tuyệt đối không thể dây vào mấy thằng người Thái này.

Dịch Táp nói: "Phòng khám kinh doanh mở rộng, người Thái cũng là khách hàng, anh không thể không gặp người ta… Phải rồi, nhà thuyền của anh rộng, cho Đinh Thích cái giường đi, bao hắn ngày ba bữa, tôi gửi tiền."

Trần Hói liếc cô: "Tại sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!