Chương 133: Kết Cục (1)

Nửa năm sau.

***

Tông Tất Thắng đã nói là làm, cứ cách một hai ngày là lại kéo Dịch Táp ra ngoài chạy một vòng, nửa là đề cao sức đề kháng miễn dịch cho cô, nửa là để thể hiện phẩm chất tốt đẹp của doanh nhân thành đạt: Chính bởi ông nói được làm được, lại kiên trì bền bỉ nên mới có thể thành công như hôm nay – mong thế hệ trẻ trông mà noi gương.

Nhưng có một lần nọ, chạy bộ buổi tối gặp phải giặc cướp, bị Dịch Táp xông lên đạp cho một cước bay thẳng ra ngoài, kể từ đó, Tông Tất Thắng có phần không nói rõ được vụ nhất định phải dẫn theo Dịch Táp chạy bộ mỗi tối này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khác hay là để có người đi theo bảo vệ.

Hôm đó, bữa tối khá phong phú nên mọi người ăn xong đều cảm thấy hơi đầy bụng, thế nên lúc Tông Tất Thắng lại nhắc tới chuyện chạy bộ, Tông Hàng quyết định tham gia cùng, Đồng Hồng cũng hưởng ứng theo.

Vì nghĩ cho sức khỏe thể chất của Đồng Hồng, chạy bộ đổi thành tản bộ, ban đầu bốn người đi chung, không bao lâu sau thì tách nhóm: Tông Hàng kéo Dịch Táp đi đằng trước, Đồng Hồng níu Tông Tất Thắng rớt lại đằng sau.

Thoạt đầu, Đồng Hồng vẫn câu có câu không trò chuyện cùng Tông Tất Thắng, về công ty, về quản lý tài sản, về chính sách, đủ mọi đề tài, về sau, ánh mắt hai người đều bất tri bất giác mà rơi xuống hai con người phía trước.

Không biết có phải Dịch Táp phát hiện ra cái gì thú vị hay không mà ngồi xổm xuống lấy điện thoại ra chụp trái chụp phải dưới ánh đèn đường, Tông Hàng khom người đứng bên cạnh xem, lúc lúc còn xua xua tay giúp cô đuổi côn trùng bị ánh đèn thu hút mà bu lại đâm lên mặt, lên đầu cô.

Lát sau, chắc là Dịch Táp đã chụp xong, giơ lên cho Tông Hàng xem, Tông Hàng cũng nửa quỳ ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy vai Dịch Táp, áp cằm lên thái dương cô, vừa xem vừa gật đầu.

Không cần qua nghe cũng biết hắn tất nhiên là đang nói "Đẹp, đẹp lắm" rồi, dù sao, miễn là Dịch Táp thích hoặc khen thì hầu như hắn đều nói hay nói đẹp cả.

Đồng Hồng cảm thán: "Hồi Hàng Hàng còn bé, em cực kỳ muốn xem nó dắt tay em gái cùng chơi, cảm thấy hình ảnh hai đứa nhỏ vô tư đặc biệt tốt đẹp, ai ngờ cái thấy nhiều nhất lại là nó ôm đồ chơi chạy mất, vứt em gái sau lưng khóc huhu… Bây giờ cũng coi như xem được rồi, có điều người mẫu đều đã lớn, không phải trẻ con nữa."

Tông Tất Thắng ngạc nhiên: "Có phải em gái đâu, anh nhớ hình như Táp Táp còn lớn hơn Hàng Hàng ít tuổi mà."

Đồng Hồng ừ một tiếng: "Hình như hơn hai tuổi thì phải, có điều trong mắt em đều là trẻ con hết."

Đương nói chuyện thì thấy Dịch Táp đứng lên, không biết có phải ngồi xổm lâu quá bị tê chân hay không mà chống người đưa tay xoa bóp, Tông Hàng cũng giúp cô đấm chân, một lúc lâu sau mới lại kéo cô đi tiếp.

Tông Tất Thắng cảm thấy trong lòng ứa ra nước chua, nhiều năm vậy rồi mà chẳng thấy thằng con này giúp mình đấm chân lần nào.

Ông hơi thổn thức: "Em nói xem, còn bé Táp Táp này xinh thì xinh đấy nhưng đứa xinh hơn nó thì có thiếu gì, nếu nói tính tình dịu dàng săn sóc thì cũng chẳng thấy đâu, thế mà Hàng Hàng nhà mình lại chỉ thích bám lấy nó, dùng ngôn ngữ của bọn trẻ bây giờ thì là không khác gì một fanboy…"

Đồng Hồng nói: "Đây gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hơn nữa, em dám chắc là con trai ngốc của anh thích Táp Táp trước, ôm hết tim phổi ra sáp lại – cô bé Táp Táp này là kiểu anh phải tốt với nó trước nó mới có thể tốt với anh, tội nghiệp, không biết có phải là ảnh hưởng vì từ nhỏ đã mất người thân hay không nữa…"

Bà chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi, lần trước anh mang con bé đi khám sức khỏe, bác sĩ nói thế nào?"

Tông Tất Thắng đáp: "Chẳng có vấn đề gì cả, bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường."

Đồng Hồng nhíu mày: "Có phải bác sĩ anh tìm trình độ không cao không, có một lần Táp Táp không khỏe lắm, là cái lần Hàng Hàng bảo cô giúp việc làm canh gà ác táo đỏ đấy, em thấy con bé cả người mất tinh thần, mặt trắng bệch như giấy vậy… Lần sau anh bỏ nhiều tiền ra chút đi, hoặc là hỏi người khác xem, tìm bác sĩ nổi danh vào."

Nói tới đây, chợt thương đến nẫu lòng, hốc mắt cũng đỏ ửng lên: "Anh nói xem, con bé còn trẻ thế này, lỡ có vấn đề gì, không từ mà biệt thật, Hàng Hàng thích nó như vậy, sẽ khó chịu biết bao. Con người lại chẳng ai cho ai số mệnh được, nếu không em cho nó năm mười năm cũng được."

Tông Tất Thắng tức điên: "Đang tản bộ yên lành sao tự dưng lại nói bậy nói bạ thế chứ, y học bây giờ phát triển nhanh lắm, không chừng qua hai năm nữa có thuốc mới gì, uống hai viên vào là khỏe ngay thôi. Hơn nữa, thanh niên muốn yêu đương, chẳng lẽ ông già bà cả thì không cần sống? Em hào phóng như vậy, cho người ta năm mười năm, vậy anh phải làm sao?

Anh xứng đáng phải sống một mình à?"

***

Đường dành cho người đi bộ rất dài.

Hứng thú chơi đùa của Dịch Táp trôi qua rất nhanh, chỉ kéo Tông Hàng bước từng bước một, có lúc còn nghịch ngợm giẫm cái bóng dưới chân, đi một bước giẫm một bước, có lúc lại như không có xương cốt, dựa hết toàn bộ trọng lượng lên người Tông Hàng, lề mề dây dưa bắt hắn kéo mình đi.

Tông Hàng hỏi cô: "Dịch Táp, bây giờ em có vui không?"

Ba hôm năm bữa lại hỏi một lần, Dịch Táp cáu: "Vui vui vui."

"Có tốt hơn lúc ở Campuchia một mình không?"

"Có có có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!