Nắng rất đẹp.
Tiếng nước ì oạp trên sông hòa lẫn cùng tiếng người ồn ào dần dần lắng xuống, lắng thành làn hơi chẳng nhìn thấy được đang không ngừng bốc lên khắp bốn phía.
Tông Hàng cứng đờ đứng sững đó như trời trồng, cái chân trần giẫm lên bên chân mang giày còn lại.
Trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi ấy, hắn trông thấy Dịch Táp nghiêng đầu, nhờ thế mà cú hạ cánh oanh liệt trong dự liệu không xảy ra.
Nhưng hắn chẳng nhìn rõ nên cũng không xác định được: Lúc chiếc giày bay qua, cú né rốt cuộc là hoàn hảo hay vẫn sượt qua mặt cô.
Tông Hàng đứng bất động, cả thế giới đều phối hợp với hắn, mây trên trời ngừng trôi, những tàu lá chuối rẻ quạt xanh mướt đóng băng trong không khí.
Giá mà Trái Đất ngừng quay thật thì tốt, cơ mà… Dịch Táp đã đi tới.
Môi Tông Hàng khô róc, da mặt hơi nóng lên, dưới nách đổ mồ hôi, từng giọt dán lên da từ từ trượt xuống rồi chết yểu giữa những sợi cotton của chiếc áo phông.
***
Dịch Táp không ngắt máy, cuộc gọi này cũng coi như là quan trọng, không cần phải cúp chỉ vì chút chuyện đột ngột cỏn con.
Nhưng cô rất bực mình, nếu là con nít con nôi ném thì cũng thôi, nhưng cao lớn thế kia, rõ ràng đã lớn đùng rồi còn chơi ba cái trò trẻ con.
Cho nên khi đến gần Tông Hàng, cô bịt di động lại tránh cho người ở đầu bên kia nghe nhầm sinh hiểu lầm, rồi buông một câu: "Đồ điên!"
Dứt lời cũng không dừng lại mà đi sượt qua vai hắn với sắc mặt toàn vẻ ghét bỏ, mí mắt cũng chẳng buồn nhếch lên liếc hắn.
Cuộc gọi vẫn tiếp tục, đầu dây bên kia đang đợi cô trả lời. Dịch Táp cố gắng khiến giọng mình dịu đi nhưng vẻ gay gắt vẫn leo lên khắp khuôn mặt: "Chú Đinh, bãi mìn nơi này cháu còn quen thuộc hơn cả người chôn mìn, nếu thật sự muốn hắn chết thì đã chẳng để hắn trông thấy tấm biển kia rồi."
Chẳng biết bên kia đáp lại câu gì, cô chỉ cười khẩy: "Cháu với hắn không quen không biết, hắn im hơi lặng tiếng nhìn chòng chọc vào cháu suốt hai tối là có ý gì? Cháu có nhiều chuyện mờ ám lắm à?"
Cách đó không xa, một chiếc thuyền du lịch tăng tốc, đuôi thuyền tóe lên bọt sóng trắng xóa, vẽ ra một vết rách trên mặt nước sông đục ngầu, giống kéo phéc
-mơ
-tuya đến tận cùng.
Dịch Táp chăm chú nhìn vào vết khóa kéo dập dềnh ấy, dần hạ giọng: "Giúp cháu chuyển lời tới hắn, đây là sông Mê Kông chứ không phải Hoàng Hà nhà các người."
***
Tông Hàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy cơ thể nặng nề khôn cùng, nặng đến nỗi không sao di chuyển nổi.
Xem ra mặt cô ấy không bị chiếc giày sượt qua, bằng không có lẽ mình đã chẳng chỉ bị mắng một câu "đồ điên" là xong.
Chiếc giày bay ra ngoài vẫn đang nằm cách đó không xa, hắn thậm chí chẳng còn sức mà nhảy lò cò nữa, cứ thế giẫm cái chân trần lên bùn đất, đi tới trước chiếc giày kia rồi xỏ thẳng bàn chân dính cát sỏi vào.
Có đứa trẻ tới kéo hắn, ra hiệu bảo hắn chơi tiếp, hắn lắc đầu, sụp vai đi về phía A Phạ, bước chân uể oải như chỉ còn chút hơi tàn, như Khoa Phụ đuổi xong Mặt Trời, bước nào bước nấy đều có thể bật máu tại chỗ.
A Phạ vẫn đang vui vẻ chơi với đám chèo chậu, biết Tông Hàng đã trở lại nhưng cũng chẳng dư hơi mà bận tâm tới hắn.
Qua một lúc, nghe thấy Tông Hàng yếu ớt lên tiếng: "A Phạ, tôi muốn hỏi cậu một câu."
A Phạ nhấc chân, ra sức đá một cái chậu gần đó ra xa, đầu cũng không ngẩng lên: "Cậu nói đi."
"Cậu đang đi trên đường thì có một chiếc giày bay về phía cậu với tốc độ cực nhanh, gần như bay sát qua mặt cậu…"
A Phạ phỏng đoán xem câu hỏi này rốt cuộc thuộc về phạm trù nào: Giày, bay qua, liên quan đến quỹ tích chuyển động của vật thể, tốc độ, và cả lực cản không khí…
"… Cậu nghĩ cậu có thể ngửi thấy mùi của chiếc giày không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!