Chương 11: (Vô Đề)

Gã người Cam kia không giỏi tiếng Trung nên chỉ mỉm cười nhìn Tông Hàng, là A Phạ phiên dịch lại.

Quả nhiên đúng là nói về Dịch Táp.

Tông Hàng vĩnh viễn không ngờ rằng lại có kiểu cuộc sống như vậy.

Quán rượu tuk tuk này là của Dịch Táp. Gã người Cam chỉ là thuê lại, chia lãi định kỳ với cô, không chỉ xe tuk tuk, cô còn cho thuê một con thuyền gỗ nhỏ đơn sơ ở xóm nổi trên hồ Tonlé Sap, là loại thuyền độc mộc có chân vịt, cung cấp cho du khách ngồi ngắm phong cảnh.

Chưa dừng lại ở đó.

Nghe nói, những hoạt động cho thuê của Dịch Táp phân bố rải rác ngược dòng sông Mê Kông lên đến Lào và xuôi tới tận Việt Nam. Cô chẳng khác gì một bà chủ cho thuê xuyên quốc gia khôn khéo, ký hợp đồng cho thuê khắp lưu vực sông lớn. Hơn nữa, khác hẳn với trò mua nhà xây đường đao to búa lớn của đám nhà giàu, tất cả những gì cô làm đều chỉ là làm ăn nhỏ lẻ.

Kiểu làm ăn nhỏ lẻ mà đến người bình thường cũng chưa chắc đã coi trọng.

Tỉ dụ như cung cấp lưới đánh cá cho những ngư dân Lào đánh bắt cá chiên sông ăn thịt người ở dòng nước xiết; bán nồi hấp nguyên bộ và nguyên liệu cho những bà già bán bún tại chợ nổi Việt Nam; cung cấp ô tô cũ cho những tay thợ săn vào rừng cây sát biên giới Thái Lan bắt nhện – không phải biếu tặng, hết thảy đều tính là cho thuê và chia lãi.

Vì thế nên cô không bao giờ dừng chân quá lâu tại một nơi, bởi phải đi thu tiền cho thuê. Dịch vụ cho thuê của cô nở rộ khắp trời nam đất bắc, đợi cô tới đếm tiền – có lúc thu được tiền, có lúc thì xách cá hoặc những vật phẩm khác có giá trị tương đương về, bán tháo đi rồi thì lại tiếp tục ký hợp đồng cho thuê mới.

Tông Hàng nghe kể mà cứ như nghe Nghìn lẻ một đêm, sâu tận đáy lòng bỗng sinh ra một cảm giác khao khát nào đó với Dịch Táp.

Kiểu khao khát mà tự biết rằng cả đời này chắc chắn sẽ không thể đạt được.

Hắn ngẩn người hồi lâu rồi hỏi A Phạ: "Đường sóng đó nghĩa là gì?"

Trên mặt A Phạ nở một nụ cười như ăn vụng được thứ gì ngon lắm.

Cậu kể, cậu hỏi gã người Cam kia rằng cô Isa này có tốt tính không, có khắt khe với khách thuê không?

Gã người Cam nghĩ một chốc rồi vẽ tranh để trả lời.

Tổng kết đơn giản thì là, đừng để bị khuôn mặt và nụ cười của cô ấy đánh lừa, cô nàng Dịch Táp này kỳ thực tính khí thất thường lắm, chỉ có điều sự thất thường này không khó lường mà khá có quy luật.

Căn cứ vào những gì gã quan sát bấy lâu nay cùng với nhận xét của những người thuê khác thì mỗi tháng Dịch Táp đều sẽ có vài ngày tính tình từ từ trở nên cáu kỉnh, quái gở từ đầu đến chân, chanh chua ngoa ngoắt, nhìn ai cũng không vừa mắt, ai chọc phải là thôi xui rồi.

Sau đó đánh dấu đại khái thời gian của lần trước và dự đoán thời gian của lần này, vui mừng vì bản thân vừa vặn tránh thoát, nhưng, người thuê tiếp theo ắt chẳng gặp may.

A Phạ nhìn đồ thị, dạ đột nhiên sáng hẳn: "Hay là mấy hôm đó, cô ấy đến "cái kia"?"

Thế là cậu ta và gã người Cam cười lăn lộn, khuôn mặt thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi thanh tú trông dung tục chẳng khác gì kẻ gian.

Tông Hàng ghét bỏ: "Có còn biết xấu hổ không hả? Chuyện đó của con gái người ta mà cũng đem ra bàn tán được."

Ánh mắt chán ghét của hắn trượt khỏi tờ giấy kia, bản thân cũng không muốn nhưng đã nhớ kỹ khoảng thời gian đó rồi.

Ngẫm lại, hình như hôm mình bị đánh ấy rơi đúng vào khoảng thời gian bụng sóng này.

Trên đường về, Tông Hàng vẫn mắc kẹt trong một cảm giác hoảng hốt không chân thực, hắn lôi kéo A Phạ tán gẫu về Dịch Táp…

"Cậu nói xem cô ấy như vậy có kiếm được tiền không?"

Kiểu làm ăn nhỏ lẻ lắt nhắt này, cứ coi như có chia chác thì vào tay có còn được bao đồng? Cô còn phải chạy xuyên quốc gia nữa, tuy các nước Đông Nam Á không lớn, Campuchia chỉ xấp xỉ bằng tỉnh Quảng Tây của Trung Quốc, nhưng thường xuyên chạy qua chạy lại như vậy sao chịu thấu chứ…

"Cô ấy là con gái, một thân một mình không sợ gặp chuyện à?"

"Hẳn là phải có người chống lưng cho cô ấy chứ nhỉ?"

Không có chỗ dựa thì cũng phải có đội, còn phải khôn khéo, tháo vát nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!