Chương 9: Phục bắn

Edit: TieuKhang

Trong phòng làm việc của bác sĩ.

"Trên người cô ấy có rất nhiều vết bầm, cũ có mới có, có lẽ do bị đánh đập lâu ngày gây nên. Hơn nữa..." Bác sĩ ấp úng khó nói.

Chu Ngọc có phần kích động nên không kiềm được hỏi, "Hơn nữa cái gì?"

Bác sĩ thở dài nói, "Bên dưới âm hộ cô ấy có nhiều vết rách, từng có dấu hiệu bị ép quan hệ tình dục, tôi đề nghị mọi người hãy lập hồ sơ khởi kiện."

Chuyện này không còn là vụ án dân sự bình thường nữa.

Người bị hại tên Trần Dĩnh, là người ở nơi khác đến vùng này làm công.

Nhìn cô gái đáng thương vẫn còn đang trong cơn hôn mê, Thanh Hà nắm chặt bàn tay lạnh buốt của mình, cô chưa bao giờ thấy mình tức giận như lúc này, ngẩng đầu nhìn Khương Biệt và Chu Ngọc nói, "Tôi đi cùng hai người."

Khương Biệt chần chờ một chút rồi khẽ gật đầu.

Trải qua một phen tìm hiểu, dò hỏi mới biết được người phụ nữ bán thịt heo đánh cô gái vào buổi chiều ở tại một xóm nhỏ thuộc thị trấn phía Đông. Khu này đều là nhà mái ngói thấp, nhà nào cũng có một khoảng sân phía trước. Sau khi vào cửa đập vào mặt chính là mùi phân gà nồng nặc.

Trong tay người phụ nữ đang cầm nắm thóc rải cho đàn gà vịt ở cạnh rạp trúc ăn, "Ế, cảnh sát á, đến nhà tôi có chuyện gì? Đừng nói tôi đã phạm pháp gì rồi đó chứ?"

Chu Ngọc không nhìn nổi dáng vẻ đó của bà ta nên hừ lạnh nói, "Tùy ý tổn thương thân thể người khác, chỉ với hành vi đó của bà thì chúng tôi đã có thể ghép bà vào phạm tội hình sự rồi."

"Phạm tội? Tôi sợ ghê à, con tiện nhận đó bị đánh là đáng đời, nếu không phải tại nó..." Hình như nhận ra mình lỡ lời nên người phụ nữ họ Khâu liền nuốt vào những lời muốn nói.

Khương Biệt thu hết biểu hiện của bà ta vào mắt, sau khi ngập ngừng một lúc anh sửa lại lời giải thích, "Chúng tôi đã điều tra dò hỏi, cô gái bị bà đánh đập buổi chiều vốn cùng bà không hề quen biết, tại sao bà lại đánh người ta như vậy? Hiện giờ cô gái đó còn nằm điều trị tại bệnh viện, bà có gì muốn nói không?"

Người phụ nữ họ Khâu nói, "Ủa làm sao tôi biết? Nó… nó trộm… thịt... Ờ đúng rồi, nó trộm thịt của tôi!"

Khương Biệt hỏi lại, "Bà không quen cô ấy?"

Người phụ nữ họ Khâu cương quyết nói, "Dĩ nhiên là tôi không quen nó. Sao tôi phải quen biết nó chớ."

"Bà đang nói láo." Khương Biệt nhìn chằm chằm vào mắt bà ta, từ tốn nói, "Có người nhìn thấy cô ấy đã vào nhà bà ở suốt mấy ngày, hôm nay mới ra ngoài với thần sắc lo lắng hoảng sợ. Bà đang che giấu điều gì? Rõ ràng căm thù cô ấy nhưng lại không muốn thừa nhận."

"Tôi hoàn toàn không biết gì hết, các người đi ra ngoài cho tôi!" Người phụ nữ họ Khâu cầm chổi ngang ngược dí đánh, ba người chỉ đành phải đi ra ngoài.

Chu Ngọc nói, "Có nên bắt bà ta về không? Hành vi của bà ta đã có thể cấu thành phạm tội."

Khương Biệt lên tiếng nói, "Tạm thời không cần, tránh cho bứt dây động rừng."

Vốn chỉ muốn tìm hiểu tình hình xem thế nào, nhưng giờ trong lòng anh lại có tính toán khác, có lẽ đợi Trần Dĩnh tỉnh lại rồi nói. Khương Biệt nói thêm vài câu với Chu Ngọc rồi liên hệ về người trong cục sắp xếp theo dõi người trong căn nhà này.

Xe cảnh sát xả ra làn khói mù mịt rồi lao vút đi theo phương hướng khi đến. Chỉ có một mình nên tốc độ lái xe của Chu Ngọc càng nhanh hơn, chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của hai người ở lại.

"Tôi đưa cô về." Lúc không có người khác thì bộ mặt có vẻ nghiêm túc của Khương Biệt mới hơi lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.

"Anh không về à?"

"Tôi không phải ở cục cảnh sát."

Lúc bấy giờ Thanh Hà mới nhận ra anh không phải là cảnh sát.

"Có chuyện gì hãy gọi cho tôi, nếu nghĩ ra được gì thì báo cho tôi biết nhé. Vụ án lần này rất nghiêm trọng, mỗi một manh mối nào cũng đều vô cùng quan trọng." Anh rút từ trong áo ra một cây bút viết một dãy số lên giấy rồi đưa cho cô, "Khi ra ngoài nên cẩn thận."

Thanh Hà nhận lấy tờ giấy, nhìn dãy số thầm ghi nhớ trong lòng mà có cảm giác không biết phải nói sao, cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt anh.

Khương Biệt ở trấn nhỏ phía Tây, cách nhà Thanh Hà cũng không xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!