Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Mèo Mũm Mĩm

Beta: Anh Minh

Tuy rằng không sợ lạnh, nhưng ăn nhiều kem thì đầu lưỡi cũng sẽ bị tê. Nhất Ngạn nghĩ nếu mình ăn tiếp nữa, đầu lưỡi chắc không còn cảm giác mất. Nhất Ngạn thấy Nhất Hàm và Thanh Hà đang ngồi trò chuyện trên ghế sô pha nhưng không buồn để ý đến.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì Nhất Hàm cũng nhường cho cậu, nói một cách khác, Nhất Hàm không tranh giành bất kỳ cái gì với cậu. Dần dà Nhất Hàm không dám phản kháng Nhất Ngạn nữa. Thật ra, ngoại trừ thỉnh thoảng bắt nạt Nhất Hàm một chút thì Nhất Ngạn đối xử với cô cũng không tệ lắm. Ít nhất Nhất Ngạn cho là như vậy.

"Cậu ngồi một mình không thấy chán sao?" Thanh Hà thấy Nhất Ngạn cứ ngồi một mình một lúc lâu nên lại nói chuyện với cậu.

Trong lòng Nhất Ngạn khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, cậu quay đầu sang chỗ khác nói: "Em rất vui vẻ."

"Rất vui vẻ?" Thanh Hà nhìn sắc mặt Nhất Ngạn biết ngay cậu đang nói dối. Cô lập tức nhớ tới lúc mới gặp cậu, cậu luôn tỏ ra lạnh lùng, ra vẻ mình là thiên hạ vô địch.

"Cô cười cái gì?" Nhất Ngạn theo bản năng cảm thấy nụ cười của cô có hàm ý không tốt.

"Tôi không cười."

"Chẳng lẽ đôi mắt của em mọc ở dưới chân?" Nhất Ngạn cười nhạt.

Thanh Hà bị cậu chọc tức, cô biết cậu chưa bao giờ thu liễm tính tình của mình cả. Nhất Ngạn thấy mặt Thanh Hà tái đi, dường như cũng nhận thấy mình có phần hơi quá nên nói vòng vo: "Cô định chừng nào thì giải quyết người cô kia?"

Giọng điệu của cậu nghe có chút là lạ, trên khóe môi còn mang theo nụ cười xấu xa, Thanh Hà thấy vậy thì bất giác đỏ mặt. Ý tứ trong lời nói của Nhất Ngạn rất rõ ràng, cô không thể giả vờ không hiểu được. Em gái cậu đã gặp rồi, kế tiếp phải gặp ai không phải là rất dễ đoán sao.

Thanh Hà vui vẻ nhưng cũng rất sợ hãi.  Cô luôn cảm thấy tình cảm này chẳng khác nào bão táp, nó tới quá mức nhanh chóng giống như cảm giác Nhất Ngạn mang đến cho cô.

"Tính tình của anh trai em có chút xấu nhưng thật ra anh ấy là một người rất tốt." Lúc rảnh rỗi, Nhất Hàm lại nói tốt giúp Nhất Ngạn. Khi đó Thanh Hà rất kinh ngạc nhìn Nhất Hàm. Nhất Hàm cười rất đẹp mắt lại có chút ngại ngùng. Rõ ràng là hai gương mặt giống nhau như đúc nhưng cảm giác lại rất khác nhau.

Tối hôm đó, Thanh Hà ngồi trên sân thượng ngắm cảnh đêm.

Dưới chân núi rất yên lặng, chỉ có căn biệt thự cô độc tọa lạc trên con đường nhỏ uốn lượn giữa khu rừng, đèn chiếu sáng ven đường đã bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thành ra bảy, tám mét mới có một cái. Bởi vậy, nhìn từ xa trông lại rất ảm đạm.

Thanh Hà nghĩ đến những chuyện xảy ra từ khi quen Nhất Ngạn thì bật cười.

Gió đêm thổi tới trêu chọc mái tóc của Thanh Hà. Cô quay đầu theo bản năng thì thấy Nhất Ngạn cười cười ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu gác hai chân lên nhau, hai cánh tay đặt ở trên đầu gối, dáng vẻ nửa cười nửa không có chút xấu xa. Thanh Hà bị dọa phát hoảng, trong ấn tượng của cô dường như Nhất Ngạn chính là người như vậy, không dọa người ta thì không vui.

Thanh Hà chưa hồi hồn, vẫn đang nhìn vẻ mặt lấy lòng của Nhất Ngạn thì cậu đã nắm lấy tay cô đặt lên trên ngực mình: "Cô nghe thử đi, bây giờ tim em đang đập rất nhanh. Hiện tại cô đã biết em thích cô đến cỡ nào chưa?" Chốc lát sau, tựa hồ những lời của Nhất Ngạn đã bị gió thổi bay đi mất thì giọng nói thoáng chút không tự nhiên của cậu lại vang lên: "Đừng… đối xử tốt với Nhất Hàm như vậy."

"Tại sao?"

"Cô còn chưa đối xử tốt với em như vậy đâu." Giọng nói của Nhất Ngạn có chút ấp úng.

Im lặng ngắn ngủi.

Thanh Hà vuốt tóc Nhất Ngạn, cô cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa, cô chỉ vừa nghĩ tới thì tay đã làm rồi. Giờ phút này cô cảm thấy Nhất Ngạn hơi thiếu thốn tình thương yêu. Cô chậm rãi vuốt tóc Nhất Ngạn rồi đến vành tai. Gió đêm lướt qua bên tai hai người nhưng nhiệt độ trong không khí lại lên cao một cách khó hiểu. Khi đó Thanh Hà không nhìn thấy rõ vẻ mặt Nhất Ngạn trong bóng tối, có lẽ là ảo giác của cô, dường như nhiệt độ trên ngón tay hơi cao khiến cô chẳng biết làm sao nữa.

Cô cơ hồ mê muội sờ vành tai mềm, mỏng của Nhất Ngạn. Nhất Ngạn rất khỏe mạnh, lúc bọn họ tiếp xúc da thịt thân mật, cô đã cảm nhận được điều này, chỉ là cô chưa bao giờ biết rằng thì ra trên người cậu cũng có nơi mềm mại như vậy. Thanh Hà sờ đến nghiện, cảm thấy chỗ này đáng yêu hơn bất kỳ nơi nào khác trên người cậu rất nhiều.

Sau đó, cô nghe được tiếng cười của mình: "Có phải cậu đang xấu hổ hay không?"

Ngay sau đó tay cô đã bị một lực rất mạnh hất ra.

"Cô đang nói hươu nói vượn gì đó?" Nhất Ngạn hung hăng đè cô xuống đất, nghiến răng nghiến lợi. Lúc này ánh mắt Nhất Ngạn tỏa sáng như sao trên trời, trong đêm tối hấp dẫn Thanh Hà khiến cô đột nhiên có cảm giác như mối tình đầu. Khoảnh khắc này người đàn ông bị cô lãng quên lại hiện ra rất rõ ràng trong đầu, cô nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây khiến đoạn tình cảm đó đã không nhanh không chậm chết đi.

Nhất Ngạn tựa như một mồi lửa, khi cô không kịp phòng ngự đã xông vào cuộc sống yên tĩnh của cô. Cô trốn tránh, cô sợ hãi nhưng cuối cùng lại vòng về chỗ cũ.

"Tại sao lại nhìn em như vậy? Lạ lắm sao?" Nhất Ngạn cúi đầu, tiến tới gần cô hơn một chút sau đó dùng ánh mắt cẩn thận nghiên cứu biểu cảm trên mặt cô.

Thanh Hà ôm lấy eo Nhất Ngạn, run rẩy dâng đôi môi lên. Đến khi bốn cánh môi chạm vào nhau thì cô mới biết nhiệt độ cơ thể mình nóng đến cỡ nào, nội tâm cô vùng vẫy một loại khát vọng nào đó, nảy nở lan tràn như nấm rộ lên sau cơn mưa. Dường như Nhất Ngạn đang dụ hoặc cô trầm luân, khiến cô đã làm rất nhiều chuyện mà từ trước đến nay cô đều không dám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!