Edit: TieuKhang
Căn phòng giờ chỉ còn một người nên càng yên tĩnh hơn so với ban nãy. Âm thanh "Tí tách, tí tách, tí tách" kia lại càng rõ ràng hơn.
Bạch Nhất Ngạn cởi đôi giày đang mang thay qua đôi giày bốt, ung dung cất bước qua đường hành lang rồi mở cửa đi vào nhà vệ sinh.
Mùi vị nồng nặc bốc lên lan tỏa khắp hành lang, chính là mùi sắt gỉ sét mà khi nãy Thanh Hà nghe thấy, nhưng không phải mùi sắt gỉ mà là... mùi tanh của máu.
Trong căn phòng tắm tăm tối yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng máu nhỏ giọt xuống mặt đất rồi chảy dọc theo nền gạch ngả vàng lan dần ra tới cửa, sau đó chảy xuống miệng cống thoát nước.
Từng vệt máu đỏ sẫm hòa với máu vẫn đang chảy làm cho mặt đất nhem nhuốc loang lổ, trong bồn tắm chứa đầy nước cũng bị máu nhuộm từ trong suốt biến thành màu đỏ nhạt.
Cậu bật công tắc đèn lên, không gian nhỏ hẹp bỗng chốc sáng rực. Người đàn ông nằm trên mặt đất vốn đang hôn mê cũng vì ánh sáng chói mắt làm khó chịu buộc phải mở mắt ra.
Bạch Nhất Ngạn cúi người bóp cằm người đàn ông nọ nói, "Tỉnh rồi à, ngủ ngon không?"
Tay chân người nọ đang bị trói chặt, miệng thì dán băng keo màu đen kín mít, đôi mắt chỉ biết mở to đầy kinh hãi hoảng sợ, hai chân liều mạng chòi đạp trên mặt đất để lùi dần vào góc kẹt trốn, tránh xa cậu thanh niên kia càng xa càng tốt, như thể người trước mắt này là ác quỷ tu la đến từ địa ngục chứ không phải cậu thiến niên điển trai phong độ như vẻ bề ngoài.
Bạch Nhất Ngạn để mặc người nọ muốn trốn đi đâu thì trốn, cậu vẫn ung dung gõ nhịp tay lên gối, cười đến mi mắt long lanh cong cong, cứ như đang nhìn một đứa bé dỗi hờn làm nũng vậy.
"Ông sợ gì chứ? Tôi và ông không thù không oán, tôi bắt ông đến đây chẳng qua chỉ muốn hỏi ông một vài vấn đề mà thôi. Lát nữa tôi gỡ băng keo trên miệng ông ra ông không được la lên, nếu đồng ý thì chớp mắt một cái."
Người đàn ông trợn tròn hai mắt rồi chớp lia chớp lịa.
Bạch Nhất Ngạn cười, "Không cần phải làm quá như vậy, tôi nhìn thấy rồi." Nói xong liền gỡ băng keo trên miệng người nọ xuống.
Người đàn ông mấp máy đôi môi, đôi môi tê dại không còn cảm giác, thần kinh thì căng thẳng như dây đàn sắp đứt. Đến từ Đài Bắc xa xôi, ban đầu còn nghĩ đây là một nhiệm vụ thoải mái nhất từ trước tới nay, trước lúc đi còn mang tâm trạng háo hức chờ mong nhân chuyến du lịch này mà tìm mấy em trắng trẻo chân dài để tận hưởng thú vui cho thỏa thích, nào có ngờ giữa đường gặp phải chuyện xui xẻo này.
Ông ta đang ngao du trên chiếc du thuyền tới đoạn ngã ba sông Lan Giang thì bị bắt cóc, lúc đó trên du thuyền đang tổ chức một buổi đấu giá. Ông ta đã dùng mười vạn tiền Đài Loan để hốt một cô em người nội địa, bao một phòng VIP cao cấp định vui vẻ với người đẹp một đêm, bỗng nhiên ngay lúc đó đầu óc choáng váng rồi ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh. Trước khi hôn mê, ông ta chỉ uống qua ly nước trái cây mà cô gái kia đưa cho ông. Chuyện kế tiếp là bị cậu thiếu niên này mang tới đây.
"Xem ra, ông đã tỉnh táo lại không ít rồi. Vậy giờ chúng ta bắt đầu thôi." Bạch Nhất Ngạn đứng dậy bước qua ngồi lên mép bồn tắm, dùng mũi chân từ từ nâng cằm ông ta lên nói, "Ông đến từ Đài Bắc à?"
Người đàn ông nọ gật đầu.
"Người của Lý Nhất Hùng?"
"Phải."
"Hàng đang ở đâu?"
"Tôi... tôi không biết." Sắc mặt người nọ trắng bệch.
"Tốt nhất nên hợp tác đi, tôi không muốn động thủ." Cậu nhẹ giọng nói, hai tay vắt chéo khẽ đặt lên đùi.
Người đàn ông ấp úng nói, "Tôi... tôi thật sự không biết, thật sự... tôi..."
Bạch Nhất Ngạn thở dài cúi đầu, bất ngờ đạp ông ta một cú ngã lăn quay, rồi nghiền ép mặt ông ta trên mặt đất. Mũi giày bốt răng cưa màu đen loại quân dụng liên tục giẫm đạp lên mặt ông ta, làm da mặt ông ta đau rát như thể bị dao cưa qua cưa lại vậy.
Người đàn ông theo bản năng giãy dụa quẫy đạp, như cá đắm mình trong nước nhưng chỉ là việc uổng công vô ích. Sức lực ông ta còn thua xa với thiếu niên trẻ này.
"Thật ra ông có nói hay không cũng vậy thôi. Đài Bắc, Vân Nam, Miến Điện hễ ba tuyến thì kết nối hai, đó là lộ trình giao dịch xưa nay của các người, tôi hầu như đều nắm rõ hết. Giờ tôi hỏi ông, cũng sẽ cho ông một cơ hội, nếu ông chịu nói tôi sẽ giữ lại mạng cho ông, nhưng nếu ông không thành thật thì tôi sẽ lóc từng miếng từng miếng thịt trên người ông xuống đưa cho thím Lưu bán thịt sát vách làm sủi cảo.
Nhưng tôi sẽ không để cho ông chết đâu mà mỗi ngày tôi sẽ cầm máu cho ông, đợi thịt non ra lại khi đó tôi sẽ lóc tiếp vì thời gian tôi có nhiều lắm nên không vội."
Người đàn ông nghe xong không kiềm được hai chân run lẩy bẩy nhìn cậu bằng ánh mắt không dám tin, cậu thanh niên trước mặt còn nhỏ và trẻ như vậy sao có thể phát ngôn những lời kinh hồn táng đảm đến thế?
Sau đó một mùi khai bỗng chốc xông lên, chất lỏng màu vàng nhạt từ ống quần của người đàn ông nọ tuôn ra lênh láng.
Bạch Nhất Ngạn vội rút chân lại nhảy sang một bên, "Suy nghĩ kỹ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!