Chương 16: Điểm đáng ngờ

Edit: Mèo Mũm Mĩm

Đã chạng vạng mà mưa vẫn không giảm, trái lại còn lớn hơn lúc đầu. Sắc trời tối đen u ám, không có bất kỳ dấu hiệu thay đổi nào. Dưới lầu, mưa đọng lại tạo thành rất nhiều vũng nước lớn nhỏ khác nhau trên nền xi măng gồ ghề. Những đóa hoa trong bồn hoa làm bằng gạch đỏ cũng mất đi nhan sắc, cúi đầu ủ rũ nép mình phía sau cành lá.

Thanh Hà đang đứng ở hành lang dưới lầu.

Trời mưa lớn như vậy nên không thể nào đi bộ trở về được, vì vậy Nhất Ngạn đi tìm cái ô. Cô khép áo khoác được Nhất Ngạn phủ thêm trên người lại hắt hơi một cái.

Sắc trời mỗi lúc càng tối, khoảng sân bằng xi măng phía trước chính là khu rừng rậm nằm phía sau núi kéo dài lên đến đỉnh núi, hiện giờ cảnh vật tối đen nhìn có vẻ hết sức đáng sợ. Thông và cỏ mọc đan xen nhau, đột nhiên có tia chớp lóe lên chiếu sáng một vài bóng đen.

Thanh Hà rất nhát gan nên trong lòng vô cùng sợ hãi.

Lúc này có tiếng bước chân truyền đến từ con đường nhỏ phía Đông. Một cây dù màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt cô, sau đó là khuôn mặt của một cô gái rất xinh đẹp. Trời rất lạnh nhưng Tố lại chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ, tóc cũng dùng sợi dây lụa màu đỏ buộc cao lên, hai hàng lông mày hơi nhếch lên.

"Thì ra cô thật sự ở trong này." Bước chân của cô ta vốn rất dồn dập nhưng sau khi nhìn thấy cô thì đã chậm lại. Tố chậm rãi bước qua vũng nước đi lên bậc thang, sau đó đứng ở trước mặt cô.

Dáng người của cô ta thướt tha, khuôn mặt đẹp đẽ, lúc quắc mắt nhìn trừng trừng cũng vô cùng xinh đẹp động lòng người.

"Tại sao phải làm chuyện này?" Thanh Hà cau mày hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.

Tố đứng dưới mái hiên khép ô lại, cười khẽ một tiếng sau đó đột nhiên bóp cằm cô, dùng hết sức đè cô lên vách tường: "Cô hỏi tôi tại sao ư? Thế thì chi bằng cô hỏi cậu ấy đi, tại sao cậu ấy lại thích người đê tiện như cô? Đến cả học sinh của mình cũng không buông tha, không biết cô còn lẳng lơ đến mức nào nữa đây?"

"Em nói hươu nói vượn gì vậy?" Thanh Hà hất tay Tố ra, lùi về sau hai bước: "Em điên à."

"Điên á? Cô cũng cho là vậy sao? Nếu tôi không chiếm được người trong lòng mình thì khoảng cách đến điên khùng cũng không xa đâu."

"Cậu ta không phải là người tốt, tại sao các em đều thích cậu ta như vậy? Quả thực không thể hiểu nổi được." Đột nhiên có trận gió thổi qua, Thanh Hà kéo chặt áo lại, bật ho khan hai tiếng.

Lúc này Tố nhìn thấy cái áo mà cô đang khoác, cô ta lập tức giật lấy ôm chặt vào lòng: "Cô còn mặc áo của cậu ấy?" Cô ta bắt lấy tay Thanh Hà, kéo cô ra giữa màn mưa sau đó ấn đầu cô vào khóm hoa đè mạnh xuống như muốn dúi đầu cô vào trong vũng bùn.

Thanh Hà liều mạng giãy giụa nhưng bệnh cô còn chưa khỏi nên sao có thể là đối thủ của Tố được.

Tố túm lấy tóc cô: "Cô là con đàn bà không biết xấu hổ! Cô nói đi, cô muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi cậu ấy? Cô muốn bao nhiêu tôi cho cô bấy nhiêu... Nói mau!"

Gò má Thanh Hà dán sát trên nền gạch bồn hoa lạnh lẽo, thô ráp, áo khoác trên người cũng rơi xuống đất khiến toàn thân cô đều lạnh lẽo như băng. Ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, đột nhiên cả người chợt nhẹ bẫng... tay của Tố bị người khác túm lấy hất sang một bên.

Ngay sau đó cô được một người bế lên song song trên người cũng được phủ thêm một lớp chăn lông.

Nhất Ngạn đang cầm một cái ô màu đen rất lớn, cậu ta dùng một tay ôm lấy bờ vai cô, nhờ vậy cô mới miễn cưỡng đứng vững được.

Riêng bạn Tố thì có chút chột dạ nên không dám nhìn thẳng vào mắt Nhất Ngạn.

Tay Nhất Ngạn khoác lên vai Thanh Hà, ánh mắt đảo qua người Tố từ trên xuống dưới, sau đó không nói một câu nào xoay người dìu Thanh Hà rời đi.

Lúc này bàn tay đang nắm chặt thành quyền của Tố mới từ từ buông ra. Cô ta luôn cảm thấy nhất định sẽ có điều gì đó xảy ra.

Sau khi xuống núi sẽ đến một thị trấn nhỏ. Mưa lớn như thế nên trên đường đi chỉ có lác đác vài người.

Thanh Hà cực kỳ không thoải mái nhưng không muốn bị Nhất Ngạn ôm khi đi đường. Nhất Ngạn lập tức nói: "Cô có thể làm ầm ĩ tại đây nhưng em sẽ tuyệt đối không buông tay. Đến lúc đó mọi người có chê cười em cũng mặc kệ. Hai, nếu như gặp mấy người quen lại càng đẹp mặt..."

Thanh Hà hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại hết cách với cậu ta.

Phía bên trái thị trấn nhỏ là một loạt nhà cao tầng kiểu cũ, phần lớn đều là quán nhậu hoặc quán cơm còn bên phải thì bày biện một ít hàng quán nhỏ... đa số do trời mưa quá lớn nên đều còn mở quán. Có rất nhiều hàng quán nhỏ bày bán sát nhau trên vỉa hè dưới mái hiên nên nhìn có vẻ rất chật chội. Cũng may có không ít người bán hàng rong nhìn sắc trời biết không buôn bán được gì nữa nên đang bắt đầu dọn hàng về nhà.

Vì vậy chỗ trống còn khá nhiều.

Thanh Hà hất tay Nhất Ngạn ra, che đầu chạy tới chỗ mái hiên.

Nhất Ngạn cũng bước theo tới chỗ cô, cậu ta thu ô lại, thoạt nhìn giống hệt như một vệ sĩ trung thành luôn đi theo sát phía sau cô. Thanh Hà đi vài bước sau đó quay đầu lại liếc cậu ta, khi đối diện với đôi mắt cong cong kia thì trong lòng bỗng thấy bực bội khó diễn tả bằng lời. Cô đi nhanh cậu cũng bước theo nhanh hơn, cô đi chậm, cậu cũng bước chậm lại, thật sự là muốn bỏ cũng không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!