Edit: Mèo Mũm Mĩm
"Cô sao vậy, đánh đi, sao không đánh nữa?" Nhất Ngạn ngước đầu lên khỏi cổ Thanh Hà, làm ra vẻ rất ngạc nhiên nhìn cô rồi chậc chậc hai tiếng nói: "Không phải cô rất ghét em sao?"
Thanh Hà không lên tiếng vì không muốn để cho cậu ta càng thêm đắc chí.
Nhất Ngạn vẫn cười, ngón tay trượt trên gương mặt trắng nõn của cô: "Cô nghĩ làm vậy thì sẽ khiến em mất đi hứng thú sao? Nhưng cô có biết hay không, chỉ cần nhìn mặt cô thôi là em đã không thể nhịn được rồi... Cô nói thử xem em nên bắt đầu từ trên hay dưới sẽ tốt hơn đây?"
Dù cậu nói gì đi nữa Thanh Hà vẫn rất sợ hãi: "Cậu giết tôi đi..."
Nhất Ngạn "hả" một tiếng: "Giết cô? Sao em có thể giết cô được? Em thích cô đến vậy kia mà."
Giờ đây Thanh Hà chỉ cảm thấy rằng nếu được cậu ta thích thì chi bằng chết đi còn hơn. Cô vĩnh viễn không thể đoán được trong lòng cậu ta đang suy nghĩ gì, nửa thật nửa giả, trêu cợt đùa bỡn, sự tình nghiêm trọng như vậy nhưng trong mắt cậu ta như thể chuyện chẳng đáng để nhắc tới. Ở cùng với cậu ta một giây thôi cũng giống như đang đi cáp treo mạo hiểm kích thích, kinh hồn táng đảm nhưng không thể làm gì được.
Bị một người như vậy quấn lấy mà còn là học sinh của cô, hơn nữa, ngày nào bây giờ cũng phải đối mặt với loại chuyện này khiến... cô hận không thể...
Trong phòng khách truyền đến tiếng mở cửa..... Khương Biệt đã trở lại.
Hai mắt Thanh Hà lập tức phát sáng.
"Anh ta về khiến cô vui như vậy sao?" Nhất Ngạn lạnh lùng nói.
Không biết tại sao, Thanh Hà không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cậu ta.
Một bộ quần áo được ném tới chỗ cô: "Mặc vào đi."
Thanh Hà sững sờ, còn chưa phản ứng kịp thì Nhất Ngạn đã cười nói: "Chẳng lẽ cô thật sự muốn anh ta thấy cô trong tình trạng lõa… thể thế này sao?"
"Hạ lưu!" Thanh Hà trốn vào trong chăn nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó đưa tay quẹt nước mắt trên mặt.
Nhất Ngạn ở bên cạnh thấy hình ảnh đó khóe môi hơi cong lên, hai tay vòng trước ngực nhưng không nói câu nào.
Tuy rằng cách một lớp mền nhưng Thanh Hà vẫn cảm thấy cứ như mình đang bị cưỡng gian bằng mắt, cảm giác này rất khó chịu đồng thời cũng rất khó diễn tả bằng lời.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng không ai nói chuyện. Bầu không khí đang giằng co thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa…
Nhất Ngạn thu hồi tầm mắt nói: "Mời vào."
Khương Biệt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy họ thì cười cười nói: "Đi khắp nơi mà vẫn không tìm được hai người, thì ra ở đây à."
Nhất Ngạn cũng cười nói: "Cô giáo có chút không thoải mái nên em đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi một chút." Cậu ta quay đầu lại đưa lưng về phía Khương Biệt, kín đáo cười đểu với cô còn kéo dài âm cuối: "Cô giáo, đúng không?"
"Ừm." Môi Thanh Hà giật giật đáp lại bằng giọng cứng ngắc.
"Không thoải mái thật sao? Sắc mặt cô rất kỳ lạ." Khương Biệt hơi nghi ngờ hỏi lại.
Thanh Hà vội nói: "Không có gì, thật sự không có gì đâu." Cô cũng không hy vọng Khương Biệt biết sự việc vừa mới xảy ra. Nhưng những lời của Nhất Ngạn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô. Cậu ta là người dám nói dám làm, hoàn toàn không kiêng dè bất cứ điều gì cả. Mười phần thì có đến tám, chín phần sau này cậu ta sẽ thật sự hại Khương Biệt, cô phải nhắc nhở anh ta như thế nào đây? Lòng Thanh Hà rối như tơ vò.
Nhất Ngạn cười nói: "Sức khỏe cô giáo không được tốt, một khi đã mệt rồi thì không còn chút sức lực nào cả."
"Mệt?" Khương Biệt hỏi lặp lại.
Thanh Hà hiểu điều đó hơn ai hết nên môi liền trắng bệch, không dám ngẩng đầu nhìn nét mặt Khương Biệt, còn Nhất Ngạn thì mặt không đổi sắc, tim không đập nói ở bên tai cô: "Vừa rồi hỏi cô giáo nhiều bài quá nên cô giáo chưa kịp tiêu hóa hết."
Khương Biệt cười: "Ra là vậy."
Đề tài này cứ thế được bỏ qua, tảng đá lớn trong lòng Thanh Hà rơi xuống nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhất Ngạn ở bên cạnh thì làm như không có việc gì, trò chuyện với Khương Biệt về những chủ đề khác. Khương Biệt kể chuyện hôm nay đến bệnh viện với vẻ mặt hơi có phần tức giận.
"Người ta là con gái từ vùng khác đến làm thuê mà cũng bị bọn chúng ra tay tàn độc như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!