Chương 11: Khống chế

Edit: TieuKhang

"Gia đình tôi và cậu ấy là chỗ thân quen nhiều năm nên đã biết Nhất Ngạn từ khi còn bé. Trước đây, lúc còn ở núi Bắc tôi rất thích tranh cao thấp kỹ thuật bắn súng với Nhất Ngạn, nhưng tài nghệ không bằng người nên lúc nào cũng thua một bậc." Khương Biệt than thở nhưng vẻ mặt ngược lại rất tự nhiên nói: "Có cậu ấy bảo vệ cô, tôi rất yên tâm."

Không!

Thanh Hà thật muốn bật thốt to lên như thế nhưng không tài nào thốt nổi nên lời, mồ hôi lạnh tuôn ra sau lưng cô ướt đẫm như tắm.

"Cô giáo thấy không thoải mái hả?" Nhất Ngạn nói rồi bước vào trong rót một ly nước chanh, sau đó ung dung bước trở lại đưa ly nước đến tận trước mặt cô: "Uống chút nhé!"

"Không... không cần, tôi... tôi không khát."

"Mặt cô sao thế?" Khương Biệt cũng tỏ ra ngạc nhiên nói: "Thanh Hà là cô giáo của Nhất Ngạn à?"

"Đúng thế." Nhất Ngạn ngồi xuống cạnh cô nói: "Cô giáo đối với tôi rất tốt, tuyệt đối không hề vì tôi là học sinh mới mà kỳ thị đối xử."

"Vậy tôi cũng yên tâm rồi." Nói xong, anh đứng dậy xem đồng hồ trên tay: "Cũng không còn sớm nữa, tôi phải đến đồn cảnh sát rồi."

Thanh Hà mấp máy môi định nói gì đó nhưng khóe mắt lại liếc thấy nụ cười bí hiểm của Nhất Ngạn, bao lời đã dâng lên cổ cũng phải đành nuốt xuống. Cô chà xát hai bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi.

"Thanh Hà, cô sao vậy?"

"À không… không có gì." Thanh Hà gượng gạo cười.

Khương Biệt chỉ nghĩ có thể cô đang không khỏe trong người nên sau khi an ủi vài câu thì anh cũng rời đi.

Không gian bỗng chốc yên tĩnh…

Căn phòng khách yên tĩnh đến không có một chút tạp âm gì.

Thanh Hà ngồi cứng đơ một chỗ như người máy, cũng không dám nhúc nhích cử động. Hai người ngồi sát cạnh nhau, vai cô còn rất gần cánh tay cậu ta, nhiệt độ tưởng chừng như muốn bỏng người. Cô thật rất muốn tránh xa cậu ta ra ngay lập tức nhưng cơ thể cứ như bị đóng đinh cứng ngắc, muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích được.

Một cánh tay vòng qua cổ rồi khoác lên vai cô. Hành động của cậu nhẹ nhàng, êm ái bao nhiêu thì lòng Thanh Hà càng sợ hãi bấy nhiêu: "Cậu... cậu muốn gì?"

"Vậy thì phải hỏi cô mới được."

"Hỏi tôi làm gì?"

Nhất Ngạn nghiêm mặt nói: "Nếu như không phải lúc vừa mới vào nhà cô đã quyến rũ em thì với định lực của mình, em sẽ không thể nào mất kiềm chế nhanh như vậy được." Cậu thở dài nói rồi dùng đầu một ngón tay nâng cằm cô lên. Thanh Hà bị ép phải ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của cậu ta.

"Cậu… cậu không thể làm vậy với tôi, tôi là cô giáo của cậu."

Cái cớ buồn cười như thế đến cả Thanh Hà cũng thấy mình quá mức hoang đường. Thiếu niên trước mắt này là ma quỷ không sợ trời không sợ đất, cô vốn không thể nào trị nổi cậu ta. Lẽ nào cô chỉ có thể bị động chịu đựng mãi như vậy hay sao?

Nhất Ngạn siết cánh tay ôm chặt cô vào lòng, sau đó cụng đầu mình vào đầu cô rồi hôn lên trán cô hỏi: "Cô giáo có nhớ em không?"

Thanh Hà bị trói buộc run lên bần bật, một chữ cũng không thốt nổi nên lời.

Sao Khương Biệt có thể là bạn thân của cậu ta chứ? Thanh Hà thật không dám tin. Có lẽ anh ta đã bị lừa rồi cũng nên!

Nhất Ngạn thấy ánh mắt đó của cô biết ngay cô đang nghĩ gì, ngả ngớn kéo cằm cô sát vào mặt mình. Môi kề môi chỉ cách nhau trong gang tấc, gần tới mức Thanh Hà còn cảm nhận được hơi nóng phả ra từ giữa răng và môi có thể nướng chín hai gò má cô của cậu ta: "Buông ra."

Cô cố tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường nhưng giọng điệu thì chẳng có chút sức uy hiếp nào.

"Bảo em buông ra à?" Mặt Nhất Ngạn lạnh đi: "Trên đời này, chưa có một ai dám mở miệng nói kiểu đó với em đâu. Thứ em muốn có thì nhất định sẽ lấy cho bằng được. Muốn em buông tay sao, cô đừng nằm mơ!"

"Tôi không phải là vật phẩm của cậu, cậu dựa vào đâu mà ngang ngược vô lý như vậy?"

"Dựa vào đâu à?" Cậu đột nhiên bật cười khẽ, còn nhướn mày với điệu bộ đậm chất lưu manh: "Dựa vào việc em đã nhìn trúng cô rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!