Tặng "cả đời" không xong, ta thương tâm rất lâu, vừa an ủi bản thân, vừa chờ cơ hội mai mối cho Vân Châu. Thành ý của ta cảm động trời cao, chẳng mấy chốc cơ hội đã tới.
Minh chủ võ lâm hiện tại là Viễn Chiếu đại sư của Từ Ân Đường, và giờ sắp đến sinh nhật của lão nhân gia. Nói đến Viễn Chiếu đại sư thật là một truyền kỳ! Năm ông hai mươi sáu tuổi trở thành Võ Trạng nguyên, mang binh chinh phạt Nữ Chân, thế như chẻ tre, người Nữ Chân nhắc đến ông vừa kính vừa sợ, lén gọi là Uy Hổ Tướng quân. Có điều, một tướng công thành vạn cốt khô, ông lập nhiều chiến công hiển hách nhưng lại cảm nhận sâu sắc nghiệp chướng nặng nề, sau khi trở về cự tuyệt phong thưởng của triều đình, trở lại quê cũ Thái An lập ra Từ Ân Đường thu dưỡng cô nhi truyền thụ võ nghệ, tu hành tại gia. Ông là cậu ruột của sư phụ, sư huynh đệ chúng ta rất kính nể ngưỡng mộ ông, thân thiết gọi ông là ông cậu.
Sinh nhật hàng năm của ông, chúng ta đều đi chúc thọ, tất cả các đại môn phái võ lâm cũng đến. Cơ hội là ở chỗ này, trong chốn võ lâm, có hai đại môn phái nhiều mỹ nữ, một là Nga Mi phái, một là Viễn Sơn phái. Viễn Sơn phái là ngôi sao mới xuất hiện, tên phái dựa theo câu thơ "mi như viễn sơn", đúng là danh bất hư truyền.
Ta cảm thấy, sinh nhật của Viễn Chiếu đại sư chính là cơ hội cho ta, để ta có thể tận tâm tận lực lấy công chuộc tội với Vân Châu sư huynh.
Sư phụ dẫn theo ta và sáu vị sư huynh đến Thái An, hôm đó là một ngày trước sinh nhật Viễn Chiếu đại sư. Triều đình ban Sơn Âm biệt viện của Thái An Hầu tiền triều cho Viễn Chiếu đại sư. Biệt viện là những tòa ngang dãy dọc vô cùng nguy nga tinh xảo. Viễn Chiếu đại sư chọn chỗ nhỏ nhất là Vũ Hiên Viện để ở, còn lại hoặc để các đồ đệ ở, hoặc là làm chỗ cho khách nghỉ lại.
Khi chúng ta đến Sơn Âm biệt viện, trong Vũ Hiên Viện đã tinh anh tụ họp, chưởng môn các phái dẫn theo các đệ tử đắc ý nhất tới. Nghe nói, tiểu vương gia và tiểu quận chúa của phủ Hoài An cũng mang lễ vật đến chúc mừng.
Sư phụ vừa nghe có người của triều đình, lập tức triệu tập tất cả sư huynh đệ chúng ta.
Sư phụ ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói: "Tiêu Dao môn chúng ta trước giờ không tham gia vào phân tranh giữa triều đình và dân chúng. Mọi người phải cẩn thận, phải nhớ giữ một khoảng cách với triều đình."
Bốn vị sư huynh đều tỏ thái độ không giao thiệp với triều đình, chỉ có Giang Thần và Vân Châu không lên tiếng.
Sư phụ ngẩn người, nghĩ ra chuyện cha Vân Châu là lương đống trong triều, làm sao có thể bắt cha con người ta xa cách, vì thế coi như loại Vân Châu, nhìn về phía Giang Thần: "Con có ý kiến gì không?"
"Sư phụ lo nghĩ quá rồi. Không phải chỉ là sinh nhật ông cậu, người khác tới chúc mừng sao, sao sư phụ sợ bóng sợ gió vậy?"
"Cẩn tắc vô áy náy."
Giang thần cười cười, không nói gì nữa.
Ta nảy ra một ý kiến: "Sư phụ, nếu một vị sư huynh của Tiêu Dao môn ta có thể chiếm được trái tim của tiểu quận chúa, vậy chẳng phải là nổi tiếng võ lâm, tạo thành một giai thoại phong lưu!"
Sáu vị sư huynh đồng loạt trừng mắt với ta, như thể sợ nhiệm vụ đấy rơi xuống đầu.
Sư phụ cũng trừng mắt với ta: "Con lại nghĩ vớ vẩn gì. Ta muốn tránh còn không được, con lại còn nói nhào tới tiếp xúc thân mật."
Ta phẫn nộ im lặng. Suy nghĩ phải mai mối cho người khác chiếm trọn tâm trí ta, hận không thể mai mối hết cho những đệ tử độc thân trong Tiêu Dao môn. Nói đi cũng phải nói lại, tình hình như thế phải trách chưởng môn bốn đời trước. Vị chưởng môn đó sống độc thân suốt đời, ngày trăm tuổi, nhân sĩ giang hồ đến chúc thọ. Khi hỏi vị chưởng môn đấy bí quyết trường thọ, ông đáp: "Bởi vì không lấy vợ, ta mới sống lâu thế này, mới có võ công cao cường thế này."
Hậu quả của những lời đó là, từ đó về sau, số đệ tử Tiêu Dao môn không lập gia đình càng ngày càng nhiều, đến thế hệ sư phụ, tổng cộng mười tám sư huynh đệ, chỉ có bảy người xuống núi thành hôn, những người còn lại đều ở lại Tiêu Dao Môn làm cổ thụ ngàn năm, đánh chết không nở hoa. Đến hôm nay, chi phí của Tiêu Dao môn càng lúc càng tốn kém.
Nhờ phúc sư phụ, chúng ta được sắp xếp ở Trúc Trí Viện phía Nam. Viễn Sơn phái mà ta vẫn luôn nghĩ đến trùng hợp làm sao lại được sắp xếp ở Liên Hoa Viện bên cạnh. Đấy bạn xem, Trúc Trí đối với Liên Hoa, thật là châu liên bích hợp, ý trời ý trời!
Ta len lén hỏi sư phụ: "Có phải người cố ý xin lão nhân gia sắp xếp như vậy không?"
Sư phụ nói: "Tức là sao?"
Ta thì thầm: "Tiêu Dao môn chúng ta nhiều đệ tử nam chưa vợ, Viễn Sơn phái nhiều mỹ nữ, con đang suy nghĩ tìm một tiên nữ mai mối cho Vân Châu sư huynh, sắp xếp thế này thật là thiên thời địa lợi, trăng tròn hoa đẹp."
Sư phụ nhíu mày dí dí ngón tay vào trán ta: "Tiểu Mạt, trong đầu con chứa gì vậy? Là bã đậu sao?"
"Sư phụ, người cứ chờ xem, con không chỉ mai mối cho Vân Châu sư huynh, con sẽ nhân tiện quan tâm đến các sư huynh khác. Đúng rồi, sư phụ người có cần không?"
Sư phụ vội vàng khoát tay nói: "Tiểu Mạt, ta thay mặt các vị sư huynh nhận tấm lòng của con, có điều chúng ta chỉ ở đây ba ngày, tốt nhất là con ngồi yên đừng gây rắc rối, ngoan ngoãn chút được không? " Sư phụ bị hùng tâm tráng chí của ta dọa đến biến sắc, mặt người vốn đã trắng trẻo càng thêm trắng bệch, trắng mà lại ửng chút hồng nhạt. Da mặt người mỏng như vậy, bảo sao thành một cây vạn tuế tuấn tú, haizzz.
Ta cười hì hì nói: "Sư phụ, con đi tìm các nữ hiệp của Viễn Sơn phái tâm sự có được không?"
Sư phụ vội nói: "Ta tâm sự với con không được sao?"
"Không được ."
"Tiểu Mạt, tiểu Mạt! " Sư phụ vừa đuổi theo vừa gọi ta, ta vờ như không nghe thấy, chạy đến cửa Liên Hoa Viện bên cạnh, gõ cửa, chỉ chốc lát sau, có tiếng mở cửa kẽo kẹt.
Chẳng lẽ ta lạc vào kim uyển Dao Trì của Tây Vương Mẫu? Cô nương trước mặt chẳng lẽ là tiên nữ? Ta nhìn đến quên cả nói chuyện, hai mắt tròn xoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!