Làm xong những việc này, Chu Kiều Kiều nhìn căn phòng "sạch sẽ", lúc này mới thỏa mãn ra cửa.
Vừa ra cửa, liền đụng phải hàng xóm sát vách Vương Thẩm.
"A, Trương tẩu, ngươi đây là đi ra cửa à?" Vương Thẩm gánh nước đi ngang qua, hỏi một tiếng.
Chu Kiều Kiều trên mặt lộ ra vẻ thương tâm, cùng Vương Thẩm đi một bên, kể sự việc hòa ly của mình.
Trên đường, không ít người đều nhìn thấy Chu Kiều Kiều dắt hai đứa bé, trên mặt mang theo bi thương rời đi.
Bọn họ đều ở sau lưng nghị luận Chu Kiều Kiều quá ngốc, giúp Trương Hoài Ân trộm tiền, cuối cùng vẫn là bị Trương Hoài Ân bỏ rơi.
Mà con trai ruột Trương Hi, lúc này đang cùng đám bằng hữu chơi đùa.
Bên cạnh hắn một đứa nói, "Trương Hi, nương ngươi mang hai muội muội ngươi rời đi, ngươi không đi tiễn sao?"
Trương Hi ánh mắt lạnh lẽo, đáy mắt tràn ngập hận ý, "Bà không phải nương ta, bà là kẻ trộm."
Không phải nàng trộm đồ, cha liền sẽ không bỏ nàng, hắn liền vẫn là hài tử có nương.
Tuyền Lê
Đều là lỗi của nàng!
Hắn về sau không còn muốn nhận nàng.
……
Chu Kiều Kiều và hai đứa bé đi ra khỏi thôn.
Miên Miên trên mặt mang theo thấp thỏm, bất an hỏi, "Nương…… Chúng ta là đi đến chỗ cữu cữu sao? Nhưng nương trước đó đối với cữu cữu bọn họ như thế, bọn họ sẽ tiếp nhận chúng ta sao?"
So với Miên Miên lo lắng.
Nam Nhi lộ ra một chút thần kinh thô, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Miên Miên.
Nam Nhi nói, "Không sao đâu, chúng ta về sau liền làm tiểu ăn mày xin cơm, dù sao chỉ cần cùng nương cùng một chỗ là tốt rồi……"
Trong lànghài tử không có cha hài tử đều sẽ bị hài tử khác gọi là tiểu ăn mày.
Bọn họ tuổi này lúc kêu người khác như vậy, không quan tâm người khác có bị tổn thương hay không. Chỉ cảm thấy thú vị của trẻ con.
Mắng người khác đê tiện, sẽ khiến bọn họ vốn đang tự ti trong lòng có một chút cảm giác ưu việt.
Chu Kiều Kiều hai cánh tay đặt ở trên đầu hai nữ nhi, nhẹ nhàng xoa xoa mớ tóc khô héo của các nàng, sờ vào giống như rơm rạ.
"Yên tâm, nương sẽ cố gắng nuôi sống các con."
Nam Nhi cao hứng xác nhận. Miên Miên cúi đầu suy nghĩ.
Không nói chuyện.
Vốn nên ngây thơ trong sáng, giờ phút này tất cả đều là lo lắng.
Nương chỉ biết tìm cữu cữu , ngoại tổ phụ đưa tay đòi tiền, như thế nào có thể nuôi các nàng? Các nàng nếu như trở lại nhà Cữu cữu, khẳng định c*̃ng giống như lúc ở nhà, là bị nương chán ghét.
Nàng không muốn bị người ghét bỏ……
Nàng muốn nói, nàng dù là nữ tử, cũng không kém so với nam tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!