Chương 20: (Vô Đề)

Chế tạo xà phòng thơm? Không biết!

Mình biết làm gì? Diễn kịch? Chỗ này không cần con hát.

A! Đúng rồi, nàng biết săn bắn.

Ở thế giới cũ, để diễn tốt vai nữ hiệp, nàng đã cố ý học phóng ám khí, mua ba bộ phi tiêu rất tinh xảo, chúng đang ở trong Không Gian của nàng.

Nàng có thể lên núi săn bắn.

Săn được động vật nhỏ có thể mang đi bán, da lông cũng có thể chế tác áo choàng đồ trang sức để bán.

Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Thế là, nàng lập tức có ý tưởng.

Thấy thời gian còn sớm, nàng nói, "Miên Miên, buổi trưa con cùng muội muội luộc khoai lang ăn, nương đi vào núi một chuyến."

Nghe nương muốn đi vào núi, Miên Miên lập tức lo lắng bối rối, "Nương, Đi vào trong núi rất nguy hiểm, người đi vào đó làm gì?"

Chu Kiều Kiều, "Nương không đi vào sâu, chỉ đi dạo quanh Thâm Sơn thôi, xem có thể săn được gì không."

Nàng tiện tay cầm lấy chiếc liềm.

"Nương…… Không được, Thâm Sơn quá nguy hiểm."

"Không có sao đâu, các con tin nương, nương sẽ tự bảo vệ mình tốt. Miên Miên có trách nhiệm trông nom muội muội, hai đứa chỉ chơi trong sân, không được ra ngoài, có được không?"

Hôm qua mưa lớn như vậy, bên ngoài chắc chắn không dễ đi.

Nếu bọn nhỏ ra ngoài ngã trẹo chân, va chạm gì đó, thì sẽ không tốt.

Miên Miên thấy không thể thay đổi ý định của Chu Kiều Kiều.

Chỉ có thể gật đầu, "Được, chiều nay con cùng muội muội nhổ cỏ chỗ hai đám đất hoang phía sau nhà, chờ nương về chúng ta sẽ khai hoang."

Chu Kiều Kiều vừa vui vừa đau lòng.

"Được, Miên Miên ngoan quá. Có con ở đây, nương bớt lo đi nhiều."

"Nương, người nhất định phải chú ý an toàn."

"Ừm, yên tâm, nương sẽ."

Tuyền Lê

Chu Kiều Kiều thay giày cỏ đay, vác giỏ lên, hướng Thâm Sơn đi.

Đi Thâm Sơn nàng không nỡ đi giày bông.

"Kiều Kiều? Ngươi đi đâu vậy?"

Vương thẩm đang quét rác ở cửa, thấy Chu Kiều Kiều đi ra ngoài, thuận miệng hỏi một câu.

Chu Kiều Kiều cười nói, "Ta đi xung quang Thâm Sơn một chút, xem có thể săn được gì không."

Vương thẩm lập tức biến sắc, "Chỗ đó nguy hiểm lắm, ta và Vương thúc ngươi mỗi lần đi đều đi cùng nhau, không dám tách ra, Sao ngươi dám đi một mình? Không thể vì đi săn mà không để ý đến an nguy của bản thân chứ."

Chu Kiều Kiều cười nói, "Không có chuyện gì, ta chỉ đi xung quanh một chút, không vào sâu. Vương thẩm, ta đi trước, tranh thủ thời gian còn sớm, cố gắng về trước buổi tối."

Nàng nhanh chóng rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!