Chương 9: (Vô Đề)

"Đại thiếu gia, Dung tiểu thư đến rồi ạ."

Cô bé đang ngồi trong lòng Kỷ Chỉ Uyên ngẩng đầu lên.

Đôi mắt to tròn ấy nhìn chằm chằm Dung Ngộ một lúc, rồi ôm chặt cổ anh ta:

"Ba ơi, cô kia là ai thế ạ?"

"Tiểu Nguyệt, con đừng gọi bậy."

Người phụ nữ mặc váy công sở bên cạnh vội vàng bước tới, "Chú Kỷ có khách, đến đây ngồi với mẹ nào."

Cô bé ngẩng cổ nói cứng:

"Con không gọi sai, ba đúng là ba con mà."

"Tiểu Nguyệt thích gọi gì thì cứ gọi, không sao đâu."

Kỷ Chỉ Uyên mở miệng giới thiệu:

"Đây là Dung… dì Dung."

Một nữ sinh cấp ba mười tám tuổi, thực ra gọi là "chị" sẽ phù hợp hơn.

Nhưng khí chất của Dung Ngộ lại quá đỗi điềm tĩnh, khiến người ta bản năng quên mất cô vẫn chỉ là học sinh.

Gọi "dì", có vẻ còn thích hợp hơn.

"Chào Dung tiểu thư."

Người phụ nữ bên cạnh vươn tay ra, "Tôi tên là Lam Nhu Tuyết, là thư ký của Kỷ tổng. Hôm nay tôi dẫn con gái tới thăm Kỷ lão gia tử. Con bé còn nhỏ, lỡ thất lễ, mong Dung tiểu thư bỏ qua."

Dung Ngộ gật đầu:

"Thư ký Lam."

Cô nhẹ nhàng bắt tay rồi đi thẳng vào phòng trong.

Cô không quên dặn dò:

"Làm phiền quản gia chuẩn bị giúp tôi một phần cơm tối."

Quản gia lập tức gật đầu đi làm.

Lam Nhu Tuyết hơi sững người.

Vị Dung tiểu thư này, sao lại tự nhiên ra lệnh cho quản gia nhà họ Kỷ như vậy?

Giọng điệu thân thuộc, bình thản như thể đã quen thuộc nơi này từ lâu.

Mà nghe giọng điệu ấy, không giống người mới đến lần đầu.

Phù Dung trang viên là bất động sản tổ tiên nhà họ Kỷ để lại, luôn được bảo mật kỹ càng, bạn bè thân thiết bình thường cũng không mấy ai biết đến.

Cô ta thấp giọng hỏi:

"Chỉ Uyên, vị Dung tiểu thư này là ai thế?"

Sắc mặt Kỷ Chỉ Uyên trầm xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!