Thẩm Lâm là giảng viên thanh nhạc tại một trường đại học.
Bà nhẹ nhàng hát thử ba ca khúc:
"Mẹ thấy bài Tiểu kiều lưu thủy mang nhiều nét hồn nhiên của trẻ con hơn, giai điệu cũng đậm chất thời Dân Quốc, vậy hát bài này nhé?"
Dung Nhược Dao gật đầu:
"Vậy nghe mẹ vậy."
"Đăng ký tham gia chương trình tuyển chọn có yêu cầu gì không?"
Giọng của Dung Ngộ chợt vang lên.
Dung Nhược Dao khựng lại, quay đầu lại hỏi:
"Chị nói gì cơ?"
"Chị ta hỏi có yêu cầu gì khi đăng ký thi tuyển chọn."
Dung Khánh An đặt bút xuống, ánh mắt khinh miệt:
"Chị chẳng lẽ cũng muốn tham gia thi tuyển à?"
Dung Vọng Thiên ngẩng đầu:
"Nhược Dao từ nhỏ đã học hát, còn phát hành mấy bài rồi, đi thi là lẽ đương nhiên… Còn con, đừng có lo chuyện bao đồng, lo mà học hành cho tử tế vào!"
Dung Nhược Dao cười nhạt.
Cô chị gái này đúng là chẳng có chút tự biết thân biết phận nào.
Một con nhà quê từ dưới quê lên, người thì quê mùa, nói năng thì không chuẩn, còn lơ lớ giọng địa phương, mà cũng đòi đi hát sao?
Khoan đã, hình như dạo gần đây không nghe thấy cái giọng buồn cười đó nữa nhỉ.
Nhưng vậy cũng chẳng nói lên điều gì.
Đã muốn tự làm trò cười, thì cứ cho chị ta cơ hội.
Dung Nhược Dao lên tiếng:
"Chị ơi, em vừa xem rồi, đăng ký không có yêu cầu gì cả."
Dung Ngộ gật đầu, liền đi thẳng lên lầu.
Cô mở trang web của công ty giải trí thuộc tập đoàn Kỷ thị, lướt qua yêu cầu, rồi mở điện thoại, bật chức năng quay video.
Cô chọn hát bài Ánh trăng soi sáng.
"Trăng tròn chiếu rọi bậu cửa sổ."
"Bà dạy em cắt hoa dán cửa…"
Giọng hát vang vọng xuống lầu dưới.
"Chị ta thật sự định đi thi à? Cười c.h.ế. t mất!"
Dung Khánh An mặt đầy khinh bỉ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!