Kỳ thi kết thúc trong ngày.
Chuyện một nữ sinh lớp 20 vắng mặt trong kỳ thi đã lan truyền khắp nơi.
"Cô Bùi à, cô nên thay đổi cách dạy học của mình rồi đấy." Thầy Dương tặc lưỡi, "Học sinh lớp 12 rồi, có chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả kỳ thi giữa kỳ chứ? Nghe nói chính cô Bùi đã đến phòng thi gọi em ấy ra ngoài. Cô dung túng kiểu này, sẽ hại cả đời em ấy đấy!"
Phó Nhã Như đang sắp xếp bài thi, không ngẩng đầu lên: "Trên đời này, những chuyện quan trọng hơn kỳ thi giữa kỳ thì còn nhiều. Bạn học Dung Ngộ sẽ có một tương lai rất tốt, không phiền thầy Dương phải bận tâm."
Thầy Dương cười nhạt: "Tôi chẳng hơi đâu mà bận tâm, có điều cô nên nghĩ xem viết bản kiểm điểm thế nào trình giám đốc học vụ đi."
Đây là kỳ thi liên kết của tám trường, vô cùng quan trọng. Vắng mặt không lý do, giáo viên chủ nhiệm chắc chắn sẽ bị nhà trường truy trách nhiệm…
Phó Nhã Như vẫn điềm nhiên.
Giấy xin nghỉ là do chính hiệu trưởng phê duyệt, đến lượt cô phải viết kiểm điểm chắc?
Các học sinh vừa kết thúc kỳ thi cũng đang bàn tán về chuyện này.
Học sinh lớp 20 vô cùng lo lắng.
Lớp trưởng: "Tớ nghe nói Dung Ngộ không tham gia thi?"
Cán sự học tập: "Tớ cùng phòng thi với bạn ấy, mới làm được một nửa bài Văn thì bị cô chủ nhiệm gọi ra ngoài."
Bí thư chi đoàn: "Có phải nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì không?"
Trần Niên: "Anh Dã, không phải anh đang yêu đương với Dung Ngộ à? Anh biết vì sao cô ấy lại… ối, đau quá, Anh Dã, sao anh lại tát em."
"Đừng nói linh tinh, tôi với Dung Ngộ không phải kiểu quan hệ như các cậu nghĩ." Kỷ Chu Dã một tay đút túi quần, "Nhà cô ấy không có chuyện gì cả."
Sau lưng họ là Dung Nhược Dao và Tống Hoài.
Dung Nhược Dao mặt đầy giễu cợt.
Chị cô ta chẳng phải đã giành được suất vào vòng hai của cuộc thi Vật lý sao, theo lý mà nói, thành tích Vật lý hẳn phải ngang ngửa Tống Hoài.
Nhưng lần này, kỳ thi giữa kỳ, Dung Ngộ và Tống Hoài không chung phòng thi.
Không thể chép bài của học sinh giỏi, Dung Ngộ dứt khoát bỏ thi luôn, sao lại có người buồn cười đến thế chứ?
Tống Hoài khựng lại một chút rồi nói: "Có phải cô ấy bị ốm nên mới vắng thi không?"
Dung Nhược Dao sững người.
Từ khi Dung Ngộ quay về nhà họ Dung, Tống Hoài chưa từng hỏi han bất cứ chuyện gì liên quan đến Dung Ngộ, càng không chủ động nhắc đến tên Dung Ngộ.
Dù sao thì, năm xưa đính hôn từ trong bụng mẹ, người được chỉ định là Dung Ngộ.
Tống Hoài luôn biết giữ khoảng cách.
Vậy mà giờ lại chủ động hỏi?
Dung Nhược Dao hơi khó chịu trong lòng, nhưng vẫn trả lời: "Chị ấy dọn ra ngoài sống rồi, em cũng ít gặp, không rõ lắm chị ấy bị sao."
Tống Hoài không nói gì thêm.
Lúc này, Dung Ngộ đang ở Viện Hàng không Vũ trụ số 4, vẫn bận bịu đến nửa đêm. Trong lúc nghỉ uống nước, cô mới nhớ ra phải gọi điện về nhà.
Ở đây có thiết bị chặn sóng, điện thoại không thể liên lạc được, ra khỏi khu mới phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều từ nhà họ Kỷ, Dung Vọng Thiên… hình như không hề quan tâm đến cô con gái này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!