Thứ hai.
Bầu không khí học tập ngày càng căng thẳng.
Bởi vì thứ sáu tuần này, sẽ diễn ra kỳ thi hàng tháng, bài kiểm tra định kỳ mỗi tháng một lần.
Lớp trưởng, cán sự môn và bí thư đoàn, ba người này, trong cuối tuần đã vận dụng phương pháp giải đề mà Dung Ngộ chỉ dẫn, sau khi lĩnh hội thông suốt thì như thể khai thông kinh mạch, hiệu suất làm bài tăng vọt.
Ba người nhận được lợi ích thiết thực, lập tức lôi kéo Dung Ngộ cùng ôn lại bài viết văn.
"Cách dùng từ đặt câu của cậu… quá lỗi thời rồi."
"Cảm giác như bài cậu viết quá tối nghĩa, hơi vòng vo."
"Viết lại đi…"
Dung Ngộ âm thầm viết lại bài văn.
Hồi còn đi học, cô đã không giỏi khoản này.
Giờ cách thời điểm đó đã bảy mươi năm, môi trường ngôn ngữ thay đổi, nên viết văn lại càng kém hơn.
Trong giờ học, cô chăm chỉ luyện viết văn.
Ra chơi, cô còn phải tìm ch* k*n người để luyện hát nhảy, rồi gửi clip lên nhóm để điểm danh.
Mười phút nghỉ giữa giờ, cô có thể nhảy ba lượt.
Cộng thêm giờ nghỉ trưa, giờ học buổi tối, và sau khi tan học, luyện tập không ngừng nghỉ, cũng tạm coi như đủ một trăm lần luyện tập mỗi ngày.
Mỗi người đều đăng video của mình lên nhóm.
Dung Ngộ mở từng cái ra xem.
[Tô Điềm, động tác uốn người của cô vẫn phải luyện thêm.]
[Lý Dĩnh Nhi, nhịp điệu của cô sai rồi, chắc chậm hơn khoảng 0,001 giây.]
[…]
[Chị Ngộ à, chị là ác quỷ sao?]
[Em mới tập hơn ba chục lần đã muốn gục rồi.]
[Hu hu hu, mệt quá, khổ quá.]
Dung Ngộ: [Chịu được khổ mới thành người hơn người.]
Tô Điềm: [Người biết chịu khổ, cả đời chỉ biết chịu khổ thôi.]
Dung Ngộ bật cười.
Đúng là mấy câu "gà độc" vô đối.
Trong nhóm ồn ào rôm rả, nhưng chủ nhóm, cũng chính là đội trưởng Hà Kỳ Kỳ, lại im thin thít.
Hà Kỳ Kỳ không điểm danh, cũng không tham gia trò chuyện…
Dung Ngộ tắt điện thoại, tiếp tục học bài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!