Chương 42: (Vô Đề)

Giữa trưa, Dung Ngộ đeo ba lô đến thư viện.

Dạo gần đây, cô gần như đã tiêu hóa hết thành tựu nghiên cứu toán học trong bảy mươi năm qua, cuối cùng cũng rút ngắn được khoảng cách. Giờ cô cần đọc thêm các môn khác.

Ví dụ như: vật lý, cơ học lượng tử, hàng không vũ trụ, năng lượng hạt nhân…

Cô ngồi xuống ghế trong phòng tự học của thư viện, mở một quyển tạp chí chuyên ngành về vật lý thiên văn, chăm chú đọc.

Cô không để ý, người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ bên cạnh chính là Tống Hoài.

Tống Hoài trước tiên nhìn thấy quyển sách trong tay cô, bìa sách y hệt quyển hắn đang đọc, chỉ khác là: hắn cầm bản dịch, còn cô cầm bản gốc tiếng Nga.

Hanứ thoáng ngạc nhiên, ai lại đọc hiểu được bản gốc tiếng Nga chứ?

Ngẩng đầu nhìn sang, hắn sửng sốt, là Dung Ngộ?

Cô ấy biết tiếng Nga?

Quan trọng hơn, cô lại còn có hứng thú với vật lý thiên văn?

Hắn chợt nhớ ra, lần thi vật lý trước, cô cũng đạt điểm tuyệt đối, giành suất vào vòng hai cuộc thi.

Lúc đó hắn nghi ngờ cô gian lận.

Nhưng trong phòng thi, sao có thể dễ dàng quay cóp như vậy?

Chẳng lẽ… cô thật sự có thiên phú về vật lý?

Tống Hoài không nói gì, lặng lẽ đứng dậy, đi về phía cô.

Đứng sau lưng cô, hắn nhìn thấy cô đang viết lách trên giấy, là một chuỗi công thức vật lý phức tạp.

Cô liên tục viết ra một loạt dữ liệu, gần như không cần suy nghĩ, tính ra đáp án rất nhanh, rồi gạch đi, sau đó tính lại…

Cảm thấy như có bóng đổ trên đầu, Dung Ngộ nhíu mày, ngẩng đầu lên liền chạm ngay phải ánh mắt của Tống Hoài.

Tống Hoài mở lời:

"Cô cũng hứng thú với lĩnh vực này à?"

Dung Ngộ chỉ tay vào bảng nhắc nhở bên cạnh: Giữ im lặng.

Tống Hoài mím chặt môi.

Hồi cô mới về nhà họ Dung, ngày nào cũng lẽo đẽo theo hắn, chỉ cần hắn nói với cô một câu, cô vui cả buổi.

Giờ đây, hắn chủ động nói chuyện, cô lại dửng dưng như vậy.

Thấy hắn vẫn đứng đó không đi, lại che mất ánh sáng, Dung Ngộ nhìn đồng hồ đeo tay giờ nghỉ trưa cũng sắp hết.

Cô đóng sách lại, đứng dậy bước ra khỏi thư viện.

Tống Hoài lập tức đi theo.

Vừa ra khỏi cửa, hắn định hỏi tiếp thì thấy phía trước, thầy giáo dạy Toán lớp 20 – thầy Ngô Tố đang đi tới:

"Dung Ngộ, em có thời gian nói chuyện một lát không?"

Dung Ngộ gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!